Sau khi trở lại nhà thuê, Vương Huyên lấy bản Kim Thân thuật ra. Trạng thái của hắn đêm nay rất đặc thù, có lẽ hiệu quả nghiên cứu thể thuật này sẽ cao hơn so với ngày thường, có thể lĩnh hội được nhiều điều hơn.
Trong phòng, hắn không ngừng uốn éo cả người theo Kim Thân thuật được ghi chép trong quyển sách cổ úa vàng.
Sự kiện ám sát đêm nay tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho Vương Huyên, đứng trước vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại, ngay cả cao thủ cựu thuật cũng trở nên bất lực. Nếu hồi chiều hắn phản ứng chậm một chút thì có lẽ đã bị bắn nát đầu rồi.
Giờ nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Chỉ trong nháy mắt, viên đạn đã sượt qua vành tai trên của hắn, mang theo mấy sợi tóc cháy đen, nguy hiểm không gì sánh được.
Tối nay, Vương Huyên cảm nhận được sự xúc động mãnh liệt, mạng sống đã có thể lụi tàn bất cứ lúc nào, vậy mà hắn chẳng thể bảo vệ nổi bản thân, còn phải nhờ Thanh Mộc giải vây.
Hắn cần phải trở nên mạnh hơn nữa, vì thế, hắn càng có khát vọng mãnh liệt đối với bộ thể thuật Kim Thân này, hi vọng bản thân có được thân thể mạnh mẽ, có thể chống lại đạn của những tay súng bắn tỉa kia.
Nếu Kim Thân thuật của hắn có thành tựu thì hồi chiều, hắn sẽ không để cho những người kia rời khỏi. Chỉ cần bảo vệ được những bộ phận quan trọng trên cơ thể, hắn có lòng tin có thể xử lý những người kia.
Tầng thứ nhất của Kim Thân thuật cũng không xa lạ gì với Vương Huyên, nó na ná Kim Y thuật, hắn có thể dễ dàng chuyển đổi.
Rất nhanh, hắn bắt đầu luyện tầng thứ hai của Kim Thân thuật, trên lý thuyết, cần phải tốn hai năm mới có thể luyện thành.
Tuy nhiên, giáo sư Lâm đã từng nói, không cần quan tâm đến vấn đề thời gian, kinh thư chỉ chém gió lên mà thôi.
"Thể thuật, trên bản chất là chủ yếu rèn luyện thân thể theo một tần suất đặc biệt, tỉ như cộng hưởng ngũ tạng, đẩy nhanh quá trình trao đổi chất, cải thiện sức khoẻ. Trong quá trình này, có khả năng kích thích các tuyến thượng thận, tuyến tùng,…”
Tóm lại, tác dụng của Kim Thân thuật chính là giúp cơ thể lột xác, tinh thần phát sinh biến đổi về chất, cuối cùng giúp con người có thể ngăn chặn cả súng đạn.
"Thật ra, căn pháp cũng có tác dụng cải thiện cơ thể về mọi mặt. Giáo sư Lâm đã từng nhắc nhở mình nhiều lần, căn pháp mới là nền tảng của các loại thể thuật.”
Sau khi luyện được một lúc, Vương Huyên ngừng lại. Hắn lấy phần diễn giải thẻ tre thời Tiên Tần ra, nhập tâm nghiên cứu.
Đêm nay, trạng thái siêu giác quan được hắn duy trì trong một khoảng thời gian rất dài, đến giờ vẫn chưa biến mất. Do đó, hắn đặc biệt nhạy cảm, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Dưới tác dụng của siêu giác quan, trực giác của Vương Huyên càng thêm mạnh mẽ. Sau khi luyện Kim Thân thuật, hắn bắt đầu nghiên cứu truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Tần mà giáo sư Lâm đưa cho hắn.
Tối nay, dưới trạng thái phi thường này, hắn đã lĩnh hội được không ít thứ.
Khi đang minh tưởng và nội dưỡng bản thân, hắn phát hiện, hoàn cảnh xung quanh trở nên khác biệt, dương như bản thân đã bị kéo vào một không gian tĩnh lặng đặc thù nào đó.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột!
Vương Huyên không hề sợ hãi và cũng không hoang mang, ngược lại, hắn tỉnh táo đến nỗi bản thân cũng phải giật mình, tựa như đã siêu thoát khỏi thế giới thực tại, đứng ở một góc độ khác để nhìn rõ tất cả mọi thứ.
Thời gian trôi qua rất lâu, nơi này vẫn không có lấy một âm thanh nào, tĩnh lặng tuyệt đối. Trong khi đó, tâm trí của hắn lại trở nên linh động và nhạy bén lạ thường, trí nhớ càng thêm kinh người.
Chỉ mất vài giây hồi tưởng, Vương Huyên đã nhớ lại được trọn bộ Kim Thân thuật trong đầu. Thậm chí, hắn có thể đọc vanh vách từng chữ, giống như đang lật ngược một quyển sách từ trang cuối về trang đầu vậy.
Vương Huyên tiếp tục thử với phần diễn dịch thẻ tre thời Tiên Tần, kết quả cũng tương tự, hắn có thể đọc ngược một cách dễ dàng, nghĩ đến bất cứ đoạn nào, hắn đều có thể truy ngược về đoạn đó rõ ràng.
Hắn thấy, đây hẳn không còn là trạng thái siêu giác quan nữa, mà phải gọi là trạng thái siêu thần.
Vương Huyên không rõ đây là đâu, cũng chẳng biết vì sao bản thân đến được nơi này.
Quan trọng hơn cả, nơi này hình như là một vùng không gian biệt lập không có âm thanh, giống như một phần vũ trụ không có ánh sao, chỉ có sự lạnh lẽo và tĩnh mịch tột độ.
Tuy không biết rõ, nhưng hắn có thể tìm kiếm trong kinh văn, ngay cả pháp môn hắn cũng truy ngược ra được, tra lại mấy quyển sách từng nghiên cứu hẳn không có vấn đề gì.
Không mất bao lâu, hắn đã tìm thấy một đoạn kinh văn trong truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Tần, siêu trực giác trong trạng thái siêu thần cho hắn biết, đáp án nằm ngay trong phân đoạn này.
Phân đoạn này nằm ở gần cuối của thẻ tre, vốn ở trình độ hiện tại, Vương Huyên cũng không có năng lực tìm hiểu, còn cần phải tăng trình độ hiểu biết thêm nữa mới có thể đọc hiểu.
Có điều, những gì hắn đang trải nghiệm lúc này có khá nhiều điểm giống với điều được miêu tả ở đoạn này.
Đoạn kinh văn này đề cập đến sự hư vô, tĩnh lặng, còn nhắc đến không - thời gian. Tuy vậy, phần lớn nội dung bên trong đều không liền mạch, đã vậy thỉnh thoảng còn đứt quãng, khiến hắn khó thể nào lý giải.
Đến giáo sư Lâm cũng gặp khó ở đoạn này, ông đành phải bê nguyên đoạn văn cổ thời Tiên Tần vào chứ không diễn dịch nổi.
Bình thường, Vương Huyên cũng sẽ khó mà hiểu được ý nghĩa thực sự của nó. Nhưng hiện giờ, nhờ trạng thái siêu thần mà não bộ cực kỳ nhạy bén và tỉnh táo, hắn dần dần hiểu ra một số thứ.
Rất nhanh, một số phương pháp tu luyện của đời sau, và những lý giải đối với tu hành đều hiện lên trong đầu hắn.
Minh tưởng, Hoàng Đình Nội Cảnh, “trí hư cực, thủ tĩnh đốc”... Một vài pháp môn của đời sau và một số chữ viết cùng hiện ra, giúp hắn dần hiểu rõ được ý nghĩa thực sự của đoạn kinh văn thời Tiên Tần này.
Trong lĩnh vực minh tưởng, có một loại thành tựu được xưng là cực hạn, đây cũng là lĩnh vực mà ngay cả tông sư cũng khó có thể đạt đến, thường thường dù có cố gắng cả đời cũng không thể với tới.
Minh tưởng cực hạn, đôi khi cũng được gọi với cái tên minh tưởng tối cao, ám chỉ một người, sau khi tiến vào lĩnh vực này, có thể ở lại trong thế giới hư không của bản thân mấy năm, thậm chí rất nhiều năm.
Trong khi đó, thời gian bên ngoài chỉ mới trôi qua mấy phút mà thôi.
Hiện tại, nếu giải thích trên phương diện minh tưởng, vậy thì Vương Huyên đã tiến vào trạng thái minh tưởng cực hạn thành công.
Còn nếu giải thích dựa theo "Hoàng Đình Kinh” thì bây giờ, hắn đã tiến vào một không gian đặc biệt, gọi là Hoàng Đình Nội Cảnh Địa.
“Đạo Đức Kinh” cũng đề cập đến vấn đề này: “Trí hư cực, thủ tĩnh đốc.”
(Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển, Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn. – Đạo Đức Kinh chương 16, Nhân tử Nguyễn Văn Thọ dịch thơ)
Hiển nhiên, đây là cách nói ẩn dụ, miêu tả một trạng thái đặc thù trên con đường cựu thuật – hư tĩnh, mô tả tình trạng của Nội Cảnh Địa.
Cho dù trong giải thích của minh tưởng, Hoàng Đình Kinh, hay Đạo gia, thì loại trạng thái này cũng đều cực kỳ thần bí, chỉ người trong cuộc mới có thể lý giải, người ngoài khó mà hiểu được.
Vương Huyên dò lại lần nữa, thứ được xem như cấp độ minh tưởng cao nhất và cũng được miêu tả là Hoàng Đình Nội Cảnh Địa… cũng chỉ là một loại trạng thái nào đó trong căn pháp của phương sĩ thời Tiên Tần.
Dù đang ở trong trạng thái siêu thần, Vương Huyên vẫn ngơ ngẩn thất thần như cũ. Hắn cảm thấy khá giật mình, hoá ra, minh tưởng cực hạn hay Hoàng Đình Nội Cảnh Địa chính là phương pháp luyện tập chính xác của thẻ tre thời Tiên Tần?!
Nội tâm của hắn rung động, nếu điều trên là đúng, vậy thì hiện giờ, chẳng phải hắn đã có rất nhiều thời gian hay sao?
Dựa trên lý giải về minh tưởng, hắn có thể ở lại vùng hư không đặc thù này trong vài năm.
Còn nếu dựa vào lý luận của Đạo gia, một khi vào đến Nội Cảnh Địa, bản thân hắn sẽ có thể ở trong không gian này rất lâu.
Vương Huyên không quá phấn khích hay rung động mà tiếp tục duy trì trạng thái tỉnh táo siêu nhiên.
Hắn quyết định thử một lần, bắt đầu luyện tập Kim Thân thuật ngay tại đây!