Q1 - Chương 023: Thám hiểm (2)
"Chính thức giới thiệu, cậu có thể gọi tôi là Thanh Mộc." Người đàn ông trung niên tóc ngắn đeo mặt nạ màu xanh mở miệng, phá vỡ sự yên lặng.
“Vậy xem như tôi đã gia nhập rồi sao?” Vương Huyên hỏi.
Thanh Mộc nói: "Còn chưa phải, cậu là hại giống có tiềm lực nhất mà tôi lựa chọn trong mấy năm nay, nhưng cũng không phải người duy nhất.”
“Cần vượt qua thử thách gì sao?
“Đúng thế, quy định là vậy, tuy rằng rất coi trọng cậu nhưng tôi cũng không thể nào thay đổi được việc này.”
Người đàn ông trung niên tóc ngắn Thanh Mộc cho hắn biết, hai ngày nữa sẽ có một cuộc hành động thám hiểm dùng để làm khảo hạch, hỏi hắn có muốn tham gia hay không.
"Tham gia!" Vương Huyên gật đầu.
"Sau khi gia nhập chúng tôi, có vài điều cơ bản cậu cần phải biết. Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nhấn mạnh, thám hiểm có nghĩa là sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cậu nên suy nghĩ thật kỹ.”
Vương Huyên nói: "Không thành vấn đề, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi."
Thanh Mộc hết sức nghiêm túc, bảo: "Vậy cậu ở lại đây đi, chúng tôi phải đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không có bất kỳ tin tức gì bị rò rỉ, bởi vì, lần hành động này cực kỳ quan trọng!”
Vương Huyên tỏ ý đã hiểu, ở lại đây không có vấn đề gì.
Hắn cầm thẻ trúc vàng kim trong tay, nhìn Thanh Mộc đang ngồi phía sau chiếc bàn được làm bằng gỗ lim, hỏi: Tôi có thể hỏi thêm vài vấn đề được không?”
Thanh Mộc đáp: "Còn phải xem là vấn đề gì đã, nếu liên quan đến những loại bí ẩn kinh người nào đó thì dù thành công gia nhập tổ chức, cậu vẫn phải dùng cái giá tương đương để trao đổi.”
Vương Huyên hỏi: "Tôi muốn biết, điểm cuối của con đường cựu thuật có phải là cường giả đỉnh cao trong phương sĩ hay không. Thật sự không còn cách nào để tăng lên hay sao?”
Thanh Mộc thở dài, đáp: “Tôi hiểu tâm tình của cậu, bởi vì tôi cũng bắt đầu đi lên từ cựu thuật. Con đường này quả thực quá gian nan, trả giá vô số tâm huyết và mồ hôi nước mắt, tốn mấy chục năm đều khó đạt được thành tựu gì. Tóm lại, đỉnh cao là phương sĩ đúng là kết quả đã được kiểm chứng và xác nhận.”
Quả nhiên là đáp án giống nhau, đưa ra kết luận giống với sở nghiên cứu sự sống ở Tân Tinh.
"Trên thực tế, điều khiến cho mọi người bi quan nhất chính là việc dù đã biết điểm cuối cùng là gì, nhưng lại có rất ít người đạt đến được độ cao đó. Sau khi thời đại Tiên Tần qua đi, người có thể đạt đến trình độ như phương sĩ càng ngày càng ít, sau thời cận cổ cho đến ngày này, đã hoàn toàn không còn ai có khả năng đó nữa cả.”
Cựu thuật càng ngày càng xuống dốc, phương sĩ đã trở thành truyền thuyết, rất khó để tìm ra bí mật.
"Phương sĩ chính là điểm cuối con đường này, bộ không có ai tiếp tục khám phá nữa hay sao?” Vương Huyên hỏi dồn.
"Nói dễ hơn làm, từ xưa đến nay, đến cả phương sĩ chân chính còn không có ai thì sao hậu nhân có thể suy nghĩ đến chuyện như vậy.” Thanh Mộc lắc đầu đắng chát, than: “Thời cổ đại có một vài cường giả có khí phách muốn tiếp tục tìm tòi con đường phía trước, nhưng đáng tiếc, chưa từng có người nào thành công.”
"Vì sao những phương sĩ kia có thể thôi diễn cựu thuật đến cực hạn, còn người đến sau thì lại vĩnh viễn không cách nào vượt qua được điểm này?” Vương Huyên đưa ra nghi vấn.
"Cậu nghĩ rằng vài vị phương sĩ cứ cố gắng thôi diễn là ra được sao? Không có chuyện đó đâu, đấy là thành tựu của một đời rồi lại một đời phương sĩ cường đại không ngừng thôi diễn và hoàn thiện cựu thuật đến mức không còn đường để đi nữa. Vì thế, những phương sĩ đỉnh cao chắc chắn là cường giả tối cường của loài người thời cổ đại.”
…
Tối đó, Thanh Mộc sai người đưa cho Vương Huyên các loại trang bị chuẩn bị cho cuộc thám hiểm, bao gồm đao hợp kim, dao găm, trang phục bảo hộ và cả mặt nạ da người mô phỏng chân thực.
Ngoài ra, còn có cả vũ khí nóng!
Sáng sớm hôm sau, bọn hắn liền lên đường, di chuyển ra ngoài thành phố rồi leo lên một chiếc phi thuyền đậu trong một trang viên bí mật, tiến về núi Thanh Thành.
Chiếc phi thuyền loại nhỏ này rất tối tân, vệ tinh trên Cựu Thổ chẳng thể nào giám sát được nó.
Đây là lần đầu tiên Vương Huyên ngồi trên loại phi thuyền này, tuy rằng có cảm giác rất mới lạ nhưng hắn lại chỉ bình tĩnh quan sát chứ không đặt câu hỏi gì.
Hắn cảm thấy bản thân mình còn cần phải học hỏi thêm nhiều thứ hơn nữa.
Thanh Mộc cũng đích thân tham gia hành động lần này, có thể thấy nó quan trọng như thế nào.
Thành viên đoàn, ngoại trừ Vương Huyên ra, còn có bốn người khác, đều đeo mặt nạ da người mô phỏng, không biết biểu cảm chân thực của họ như thế nào.
Thanh Mộc nói: "Mục tiêu là núi Thanh Thành. Lần này, tài phiệt Tân Tinh phái người bí mật khai quật trong lòng núi, mục tiêu của chúng ta chính là chỗ đó!”
“Bên trong núi Thanh Thành có phát hiện gì mà có thể thu hút sự chú ý của Tân Tinh?” Có người hỏi.
Trước khi hành động, bí mật luôn được giữ kín, ngay cả người trong cuộc như bọn họ cũng không được biết mục tiêu của chuyến đi này là gì.
Thanh Mộc tỏ ra cực kỳ nghiêm túc: “Bí mật được giải mã từ thẻ tre này hình như có liên quan đến đồ vật gì đó khiến cả phương sĩ cũng phải thèm thuồng. Vì thế, lần này đám tài phiệt mới bí mật đến đây.”
Mọi người đều chấn động tinh thần, đến cả Vương Huyên cũng giật mình, bên trong núi Thanh Thành có phát hiện mới? Thứ có thể khiến cho phương sĩ khao khát, chẳng lẽ… có quan hệ với liệt tiên sao?!
Liệt tiên được cho rằng chính là cường giả phương sĩ đỉnh cao.
Tuy nhiên, có rất nhiều ý kiến không đồng ý với kết luận này, bọn họ cảm thấy liệt tiên mạnh mẽ và thần bí hơn phương sĩ rất nhiều.
"Người nhà họ Chu và nhà họ Lăng đã đào được địa cung, quả nhiên đã tìm thấy mục tiêu rồi!” Thanh Mộc nhỏ giọng, ông ta cũng vừa mới nhận được tình báo mới nhất.
Trái của Vương Huyên đập nhanh một nhịp, quả đúng là hai nhà đó sao?!
Không lâu sau, bọn họ đã đến gần mục tiêu.
Núi Thanh Thành đứng đầu trong bốn ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo, xếp thứ nhất trong ngũ đại Tiên sơn!
Đây cũng được coi là nơi khai sinh ra Đạo giáo, Trương Đạo Lăng từng truyền đạo ở núi Thanh Thành. Có ý kiến cho rằng, lúc cuối đời, ông đã vũ hoá trong chính vùng núi này. (vũ hoá: mọc cánh thành tiên, cũng có nghĩa là quy tiên)