Sau khi Chu Khôn rời đi rất lâu, Vương Huyên vẫn còn đang trầm ngâm nghĩ về con đường cựu thuật.
"Có thể nhìn thấy được điểm cuối thì sao nào? Tương lai ảm đạm. Nhưng tớ vẫn muốn đi đến cuối con đường này xem sao, tớ muốn tiếp tục khai phá nó.” Vương Huyên tự nói.
Tần Thành tiến đến gần, bảo: "Trình độ “say rượu” của lão Chu đã đạt đến “đỉnh cao” rồi, thoáng cái đã nói cho tụi mình rất nhiều tin tức.”
Vương Huyên gật đầu.
Không lâu sau đó, hắn và Tần Thành chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi nơi này.
"Sắp phải rời khỏi đây rồi, tớ phải đi giải quyết chuyện tình cảm của mình, lão Vương, tớ sẽ biến mất hai ngày để ổn định hậu phương." Tần Thành lẩm bẩm trên đường.
Hắn đã say đến mức không thể lái xe, đương nhiên có người khác lái xe đưa họ về.
Trên thực tế, giữa trưa ngày hôm sau, Tần Thành lại xuất hiện ở trước mặt Vương Huyền với hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt lộ rõ cảm xúc thất vọng.
"Tớ hào hứng nói với cô ấy rằng tớ sẽ đi Tân Nguyệt, sau này sẽ có cơ hội đến Tân Tinh. Kết quả, cổ lạnh lùng nói với tớ hai chữ “chia tay”.”
"Tớ nói rằng: ‘Anh nhất định sẽ quay lại đón em’, nhưng cô ấy lại nói: ‘Sẽ không đợi anh!’”
"Quá tuyệt tình, trước sau cô ấy không nói thêm lời nào, chỉ đúng có sáu chữ đó, đơn giản và dứt khoát!” Tần Thành xém chút khóc rống.
Ấy vậy mà, Vương Huyên lại muốn bật cười, cảm thấy cô nàng này thật thú vị. Hơn nữa, hắn từng gặp cổ rồi, hiện nay cổ đang học năm ba đại học, rất đáng tin.
"Bộ cậu không hỏi cô ấy lý do vì sao à?"
"Hỏi rồi, cổ nói không muốn lãng phí thời gian để chờ đến lúc hai đứa hoàn toàn trở thành người xa lạ, thà rằng chia tay sớm cho đỡ phiền.”
Vương Huyên nghe vậy thì thở dài: "Cô nàng này tốt thật, rất dứt khoát, có cá tính, không làm màu. Những gì cổ nói đều là sự thật, tương lai tràn đầy biến số. Với tính cách của cậu, không chừng chẳng qua bao lâu, cậu đã quên mất con nhà người ta luôn rồi.”
"Lão Vương, cậu đang xem thường tớ đấy!" Tần Thành tức giận, nói: "Tớ thật lòng thích cô ấy!"
Vương Huyên cười cười, không tiếp lời cậu ấy nữa.
Tần Thành gấp gáp, nói: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ thích Triệu Thanh Hạm? Sao có vụ đó được! Tớ gọi cô ấy là nữ thần chẳng qua vì yêu thích đơn thuần thôi chứ đâu có nói cưới cổ làm vợ đâu. Nữ thần chỉ thích hợp để ngắm nhìn thôi, ai lại rảnh rước về nhà thờ cơ chứ, căn bản không thể sống chung được. Vả lại, dù tớ có ý này thì người ta cũng không đồng ý a, tớ tự hiểu bản thân đang ở đâu mà. Tớ đoán, nếu phải chọn thì cổ cũng chọn lão Vương cậu chứ chả để ý gì tới tớ đâu.”
“Cậu biết nói chuyện không vậy? Nói như kiểu không còn lựa chọn nào khác thì cổ mới chọn tớ vậy đó, chớ có kéo tớ dính vào mấy việc linh tinh.”
"Ái dồ, thật không nhìn ra nha, lão Vương cậu thật kiêu ngạo. Không bằng lần sau gặp mặt, tớ sẽ nói với Triệu nữ thần rằng nếu cổ chọn cậu thì chưa chắc cậu sẽ đồng ý. Được chứ?”
Vương Huyên coi cậu ta như cục đá.
Tần Thành thấy hắn bình thản như vậy, hơi nóng nảy, nói: "Lão Vương, mau hiến kế cho tớ đi. Nếu hậu phương không yên, tớ không nỡ rời đi a, giúp tớ nghĩ cách đi mà.”
Vương Huyên gật đầu, khuyên: “Tớ đã từng gặp cô nàng này rồi, cũng từng ăn cơm chung một bữa, cổ quả thật là một cô gái tốt. Cậu phải cố gắng níu kéo, nếu có thể thì không được bỏ lỡ.”
"Làm cách nào để níu kéo?”
"Vấn đề trọng tâm chính là khoảng cách địa lý giữa hai người. Tuy nhiên, việc làm ăn của gia đình cậu có liên quan đến giao thương trong thâm không, là nhà cung cấp nguyên vật liệu hàng đầu. Cậu có thể dựa vào mối quan hệ này để nhờ họ vận chuyển giúp mình những thư từ, hình ảnh, âm thanh… trong thời gian dài. Cậu nói với cổ rằng hai đứa vẫn có thể liên lạc với nhau trong lúc xa cách, còn về sau như thế nào thì cứ để thời gian lên tiếng.”
"Được, tớ đi đây!" Tần Thành xoay người chạy mất dạng.
Nửa giờ sau, Vương Huyên rời khỏi khuôn viên trường, đi dạo một mình trên vỉa hè, hai bên đường có rất nhiều cây ngân hạnh, lá vàng trải đầy trên mặt đất.
Hắn đi tới cuối con đường, đến trước một toà cao ốc rồi tiến vào trong.
Tuy rất cao nhưng toà nhà này lại không có nhiều người ra vào, trông khá vắng vẻ. Hắn vừa đến thang máy thì đã bị chặn lại.
Vương Huyên không nói gì, móc ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng rồi đưa tới.
Đồng tử của mấy người đứng trước thang máy hơi cơ lại, một người trong số đó im lặng làm động tác mời rồi giúp hắn bấm thang máy.
Vương Huyên gật đầu rồi cất bước đi vào, có người ở bên cạnh đi theo hắn.
Hai người được thang máy đưa xuống dưới.
Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng hầm thứ mười ba, một con số hiếm thấy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Vương Huyên thích ứng một hồi với không gian mờ tối ít ánh đèn. Tầng hầm này có kiến trúc không giống thời hiện đại mà lại giống như hang đá đào trong núi hơn.
Người dẫn đường cho hắn rẽ tới rẽ lui, đi xuyên qua hàng loạt hang động dưới lòng đất, đường đi rất quanh co, cuối cùng mới tiến vào một căn phòng đá có ánh đèn sáng rực.
Nội thất của nơi này rất hiện đại, không khác gì một phòng làm việc rộng lớn và xa hoa, có một người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim.
"Cuối cùng cậu vẫn đến." Ông ta có mái tóc ngắn, đen và dày, đeo một chiếc mặt nạ màu xanh, giọng nói cỡ chừng một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
"Tôi tốt nghiệp rồi, đã rời khỏi lớp thực nghiệm cựu thuật, hiện tại là người tự do." Vương Huyên bình tĩnh đáp.
"Keng!"
Một tiếng vang thanh thuý phát ra từ trong tay người đàn ông mang mặt nạ xanh, giống như tiếng thỏi vàng va vào nhau.
Con ngươi của Vương Huyên tức thì co rút lại, hắn đã nhìn ra vật người đàn ông đang cầm trong tay là thứ gì, chính là hai thẻ tre vàng kim, giáo sư Lâm đã từng nói qua vật quý như thế này!
"Ồ, cậu cũng biết thứ này? Chỉ cần cậu đưa ra lựa chọn, tôi sẽ đưa cho cậu một cái."
Người đàn ông mang mặt nạ màu xanh nhẹ nhàng ném tới, một thẻ tre vàng kim rơi rơi vào trong tay Vương Huyên. Nó nặng trịch, khiến tay hắn hơi chùng xuống.
Vương Huyên cúi đầu, nhìn thấy có hình chạm khắc trên thẻ trúc màu vàng!