Cũng giống những loài sinh vật khác, loài người cũng từng có một thời kỳ tiến hoá bùng nổ không tưởng. Chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, loài người đã nhanh chóng tiến hoá thành thành sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, từ đó, cấp độ sinh mệnh cũng nhảy vọt.
Có nhiều người suy đoán, có một biến cố không biết nào đã từng xảy ra, khiến loài người đột ngột tiến hoá mạnh mẽ, chính nguyên nhân này đã giúp con người mở ra thời kỳ huy hoàng về sau.
Theo Vương Huyên thấy, thật ra trên con đường cựu thuật này cũng có rất nhiều “biến cố”, có khi vì được trải nghiệm những biến cố này mà con người mới có thể rút ngắn đáng kể quá trình tiến hoá chăng?
Ví dụ như thời Tiên Tần, khi đó, người bình thường vẫn còn sợ hãi hổ báo sài lang, nhưng phương sĩ đã có thể phá sông, xẻ núi, ném voi.
Đó là loại sức mạnh như thế nào? Làm sao mới có thể đạt được nó chỉ trong thời gian ngắn.
Mà liệt tiên thì chắc chắn còn mạnh hơn nữa, đột biến cũng lợi hại hơn.
Cho tới bây giờ, sau khi vượt qua Nội Cảnh Địa Địa, cái nhìn của Vương Huyên đối với liệt tiên cũng phát sinh sự thay đổi vi diệu, hắn cảm thấy chưa hẳn liệt tiên không tồn tại.
Đương nhiên, hắn vẫn cho rằng liệt tiên vẫn là người, mà là người thì chắc chắn sẽ chết.
Vương Huyên đi tắm nước lạnh, thay một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình rồi lật Hoàng Đình Kinh ra, tra tìm những thông tin có liên quan tới Nội Cảnh Địa Địa, nhưng thật đáng tiếc, không có phát hiện gì mới.
Quyền điển tích này nói rất sơ lược, thỉnh thoảng chèn thêm tiếng lóng, tất cả đều phải dựa vào phân tích của bản thân hắn.
Căn pháp chân chính nằm bên trong thẻ tre Tiên Tần, còn những sách vở hậu thế này chỉ có thể được dùng làm tài liệu tham khảo để bổ trợ thêm về các thuật ngữ và danh từ cổ mà thôi.
“Trí hư cực, thủ tĩnh đốc…”
Vương Huyên không cam lòng, lại lật dò thêm các tài liệu khác. Thế nhưng, cho dù lật tới nát quyển điển tịch, hắn cũng không tìm được phương pháp để kích hoạt trạng thái siêu giác quan của mình.
“Chắc chắn có phương pháp chính quy nào đó, bằng không thì các phương sĩ Tiên Tần không thể mạnh như thế được, chỉ khi tiến vào Nội Cảnh Địa Địa thường xuyên thì họ mới có thể đạt được những thành tựu mà người đời sau không cách nào sánh được.”
Vương Huyên cảm thấy sau này mình phải lưu ý tới thẻ tre Tiên Tần, những vật nào có liên quan tới các phương sĩ thì hắn cũng phải chú ý thu thập cũng như tìm hiểu mới được.
Hắn tin rằng, nói không chừng trong đống giấy cổ kia có ghi chép lại phương pháp chính quy để tiến vào Nội Cảnh Địa.
“Đáng tiếc, mấy thứ tốt đều thuộc về Tân Tinh, ở trong những cơ sở nghiên cứu sự sống hay nằm trong tay mấy tài phiệt cấp cao. Nếu có thể lấy thẻ tre và đống điển tịch trong tay bọn họ xem hết trong một lần thì nhất định mình sẽ tìm được thứ mình muốn.”
Vương Huyên tiếc nuối, đồng thời bộc phát khát khao đi đến Tân Tinh. Tuy vậy, ngay sau đó, hắn lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, để bản thân mình bình tĩnh lại, giữ sự hoà nhã trong tâm hồn, điều này rất quan trọng đối với người đi theo con đường cựu thuật.
“Con người hẳn nên biết đủ, chỉ với mấy phút ngắn ngủi thôi, mình đã thu được thành tựu Kim Thân mà những người khác phải mất đến năm năm cũng chưa chắc có thể thu được.”
Lại nghĩ về tỉ lệ thời gian, quả thật chênh lệch quá lớn rồi. Nếu được truyền ra ngoài thì cho dù thời nay là thời tân thuật nổi dậy ở Tân Tinh, chuyện này cũng có thể gây nên sóng to gió lớn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh và lý trí, Vương Huyên phán đoán thêm một bước nữa, hay là hắn đã quá lạc quan rồi, có khi nào ngay cả phương sĩ Tiên Tần cũng không thể tuỳ ý tiến vào Nội Cảnh Địa không?
Bằng không thì người nào quanh năm suốt tháng ở trong đó, cho dù trên đời không có tiên thì mấy người đó cũng luyện thành tiên cả!
Mấy phút ở thế giới thực đã là mấy năm ở trong đó, nếu thế giới thực trôi qua một ngày thì trong đó đã là bao nhiêu năm?
Còn nếu là một năm ở bên ngoài thì sao?
Cả đời người luôn sao?
Vương Huyên cảm thấy mấy phương sĩ thời trước chắc hẳn cũng phải cách một quãng thời gian thì mới tiến vào đó một lần.
Hơn nữa, hắn đoán rằng phương pháp chính quy để đi vào đó chắc hẳn cũng rất hiếm người biết và lại càng ít người có thể thực hiện được.
“Chắc hẳn đây là nguyên nhân khiến cựu thuật sa sút, căn bản là yêu cầu đối với cơ thể quá cao rồi.”
Sau đó, hắn lại suy đoán, có lẽ theo thời gian trôi qua, một vài yếu tố bên ngoài thay đổi khiến cho môi trường luyện tập cũng đổi thay, dẫn đến người đời sau càng lúc càng khó tiến vào Nội Cảnh Địa.
Vương Huyên đồ rằng, từ thời cận đại đến thời nay, có khả năng mình là người duy nhất từng tiến vào Nội Cảnh Địa.
“Mặc dù ở trong đó năm năm nhưng mình lại không có cảm giác bản thân bị thời gian bào mòn. Trái lại, mình cảm thấy tinh thần càng mạnh mẽ hơn, bất kể là độ linh hoạt của cơ thể hay sức sống của tinh thần, tất cả đều trở nên tốt hơn, như thể vừa đạt được tân sinh.”
Vương Huyên phát hiện, trong năm năm ở Nội Cảnh Địa, tinh thần của hắn chưa bao giờ suy yếu. Nguyên nhân chủ yếu chắc hẳn là vì hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc lĩnh ngộ cựu thuật, ngăn cách với đời, không tiếp xúc với các sự vật bên ngoài. Điều này giúp cho tâm của hắn tinh khiết không tạp niệm, tránh được bị bụi trần thế gian ăn mòn. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là những yếu tố thần bí rơi xuống từ mảnh không gian hư tịch kia đã bồi bổ thể xác lẫn tinh thần của hắn, chúng chính là điểm then chốt nhất.
Chiều nay, tuy rằng bị súng bắn, bị người khác truy sát ở ngay khu dân cư nhưng Vương Huyên vẫn ngủ rất ngon, vì hắn đã tìm ra được con đường của mình.
Hắn tin chắc, nếu những kẻ đó lại dám bén mảng tới đây, hắn thừa sức chôn bọn chúng luôn.
Sáng sớm, Tần Thành gửi tin nhắn tới: “Người anh em, tôi đi đây, hẹn gặp lại!”
Cậu ấy đã đến Tân Nguyệt rồi, rời khỏi Cựu Thổ để đi vào thâm không vô ngần.
“Bảo trọng!” Vương Huyên yên lặng gửi tin nhắn.
Chín giờ sáng, giáo sư Lâm nói cho Vương Huyên biết, ông ấy phải lên đường quay về Tân Tinh, để lại địa chỉ và số điện thoại liên lại ở Tân Tinh cho hắn.
Chuyện này nghĩa là những bạn học đều phải đi đến Tân Tinh rồi, ai nấy đều bước lên một hành trình mới.
Quả nhiên, Vương Huyên nhanh chóng nhận được một vài tin nhắn ngắn chào từ biệt từ mấy người Chu Khôn, Khổng Nghị, Tô Thiền.
Nửa tiếng sau, Vương Huyên nhận được một phong thư do một người mà hắn không ngờ gửi tới.
Đó là Lý Thanh Tuyền bạn học từ Tân Tinh kia, cô ấy thịnh tình mời Vương Huyên gia nhập đội thám hiểm của nhà mình, đồng thời còn để lại địa chỉ và phương thức liên lạc của cổ ở Cựu Thổ.
Cô hứa hẹn sẽ có thù lao hậu hĩnh, hơn nữa, cô còn nói, chỉ cần Vương Huyên đồng ý thì cô sẽ giúp hắn tìm đường đến Tân Tinh.
“Lý Thanh Tuyền…”
Vừa gặp mặt ở quán bar vào tối qua, dáng vẻ của cô hiện ra trước mắt Vương Huyên, mái tóc xoăn dài có vẻ hơi “xù”, một đôi mắt phượng có sức quyến rũ trời sinh, đôi môi đỏ tươi trông vô cùng hấp dẫn, là một cô gái trẻ trung và đầy mỹ lệ.
Thế nhưng, mình và cổ trước giờ chưa từng quen biết nhau, chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần mà thôi. Cô ấy tìm mình làm gì, chẳng lẽ thật lòng muốn mời mình gia nhập vào đội thám hiểm nhà mình sao?
Vương Huyên đặt bức thư sang một bên, yên lặng suy nghĩ, Triệu Thanh Hạm cũng từng mời hắn trợ giúp, dường như các tổ chức và tài phiệt ở Tân Tinh đang chuẩn bị gì đó.
“Vương Huyên, có manh mối rồi, cậu có muốn cùng tôi đi bắt bọn chúng không?” Buổi trưa, Thanh Mộc gọi điện thoại tới, nói cho Vương Huyên biết đã phát hiện nơi mấy tay súng kia đang ở.
Vương Huyên vừa luyện thành công Kim Thân thuật tầng thứ ba, nhận được tin tức này, hắn đương nhiên muốn đích thân chạy tới tham gia cuộc vây quét này.
“Lai lịch của đám người này không đơn giản, theo như tin tức bọn tôi vừa mới nhận được, việc bọn họ ám sát cậu chỉ là chuyện nhỏ thuận tiện mà làm thôi. Vậy mà bọn chúng đã xác định được vị trí của một ngôi mộ liệt tiên, đang tiến về chỗ đó!”
Nói xong câu cuối cùng, Thanh Mộc có chút kích động, giọng nói cũng run rẩy.
Nếu tin tình báo là thật, vậy thì quá mức kích thích người ta rồi. Hiện nay, vẫn có rất nhiều người không tin vào sự tồn tại của liệt tiên, vậy mà bây giờ lại có người xác định được vị trí mộ của một vị, còn đang đến đó đào!