Thẻ trúc được sử dụng vào thời Tiên Tần không có độ dài cố định với đủ loại kích thước từ mười mấy centimet cho đến nửa mét, và được chạm khắc bằng dao.
Chiếc thẻ trong tay Vương Huyên hiện lên màu vàng kim, mang theo vẻ ông nhuận và sáng bóng dưới ánh đèn.
Nó dài 8 cm, rộng 3 cm và dày 2 cm, quả thật hơi ngắn.
Mặt khác, nó khá nặng và rất đầm tay, rơi vào nước chắc chắn sẽ bị chìm ngay.
Thứ có màu vàng kim được khắc trên thẻ trúc không phải chữ viết, mà là những hình vẽ về một sinh vật đầu người thân rắn đang thực hiện những tư thế khác nhau.
Nó xoã tóc dài, không rõ là nam hay nữ. Có hình mô tả tư thế nó cuộn thân rắn lại, cũng có hình chạm khắc nó đang quằn quại trên mặt đất, còn có một hình vẽ nó dựng đuôi rắn xuống đất, đứng thẳng dậy như một thanh kiếm sắc hướng lên trời.
Trên thẻ trúc không có chữ viết mà chỉ có vài tấm hình chạm khắc này, Vương Huyên chẳng thể nhìn ra nó có quan hệ gì đến cựu thuật, ít nhất thì hắn không thể phát hiện ra được giá trị của nó nằm ở đâu.
"Nhìn không hiểu, nghĩ cũng không ra, tôi đã giữ nó trong tay nhiều năm rồi mà vẫn chỉ có thể cầm nó vuốt vuốt như ngọc thạch bình thường.” Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ màu xanh mở miệng.
Ông ta để tóc ngắn nhưng rất dày, an tĩnh ngồi đó.
"Tôi chiếm được quá ít, một đống thẻ tre vàng kim đều đã rơi vào trong tay đám tài phiệt Tân Tinh. Năm đó, tôi chỉ đoạt được hai thẻ.” Ông ta bình thản nói.
Vương Huyên tin chắc người này là cao thủ đã tiến xa trên con đường cựu thuật, có lẽ thực lực rất kinh người.
Ông ta dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, tranh đoạt với đám người của tài phiệt, đồng thời còn cướp được hai chiếc thẻ, chuyện này quả thực không phải dễ.
Ngay cả ở Tân Tinh, loại thẻ tre này cũng được xem là vật quý hiếm. Sau khi các tổ chức lớn lấy được, tất cả đều giữ bí mật và âm thầm nghiên cứu, bởi vậy, người ngoài rất khó biết chúng trông ra sao.
"Bên Tân Tinh có ai đã phân tích chuyên sâu chưa?” Vương Huyên hỏi.
"Không rõ lắm." Người đàn ông trung niên đáp gọn lỏn, không muốn nói tiếp về đề tài này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hai năm trước, Vương Huyên từng gặp qua ông ta, cũng vào lúc đó, hắn mới biết, hoá ra, trong thành phố yên bình này còn có khu vực hắc ám như vậy.
Dưới tầng hầm thứ chín của một toà nhà nào đó, mỗi đêm thứ sáu đều có tổ chức đấu đối kháng cựu thuật trong lồng sắt, các đấu sĩ đánh nhau máu me vô cùng, kẻ bại trận thường bị gãy tay gãy chân.
Ngồi chật kín trên khán đài bên ngoài lồng sắt là những người không rõ thân phận, có nam có nữ, ai nấy đều mang mặt nạ, vừa xem trận thi đấu đối kháng kịch liệt trong lồng, vừa hò hét kêu gào, hưng phấn và hỗn loạn giao hoà cùng nhau.
Vương Huyên từng dứt khoát từ chối người trung niên này ngay tại chỗ, nói rõ cho đối phương biết, bản thân hắn tuyệt đối sẽ không đi vào vùng xám này, hắn chỉ thích nghiên cứu cựu thuật chứ sẽ không “bán nghệ đẫm máu” cho người ta coi.
Lúc ấy, người đàn ông trung niên tóc ngắn này cười phì, nói cho hắn biết rằng ông ta chỉ dẫn hắn đi xem mặt trái của thành phố này mà thôi, cho hắn biết rằng thế giới chân thực chẳng phải những gì hắn nhìn và nghe thấy hàng ngày.
Vả lại, bọn họ chẳng muốn dính gì đến cảnh tượng thực chiến trong lồng, thứ duy nhất họ quan tâm chính là những hạt giống có tiềm lực.
Về mình, bọn họ là một nhóm những nhà thám hiểm.
Những thứ bọn họ đã trải qua có độ mạo hiểm, kích thích, thần bí và thậm chí khủng bố hơn xa những cuộc chiến trong lồng sắt. Bởi vì, bọn họ đã tiến vào trong tinh không, không bị giới hại tại Cựu Thổ!
Người trung niên nói cho hắn biết, bất kể xét về tiền đồ hay thực lực, nhà thám hiểm đều cực kỳ xán lạn, hơn xa mức độ của đám người và tổ chức hoạt động trong vùng xám này có thể so bì.
Trong quãng thời gian đó, bọn họ cũng đã hàn huyên mấy lần, nhưng Vương Huyên vẫn kiên quyết từ chối.
Người đàn ông tóc ngắn đưa một tấm danh thiếp màu vàng và nói với hắn, sau khi tốt nghiệp, nếu thay đổi quyết định thì có thể đến đây tìm ông ta.
Đồng thời vào lúc đó, cũng chính là hai năm trước, người đàn ông trung niên tóc ngắn này cũng đã dự đoán rằng lớp thực nghiệm cựu thuật chắc chắn sẽ bị giải tán, dự án đầu tư này ắt sẽ mắc cạn mà thôi.
"Vì sao lại tìm tôi?” Năm đó, Vương Huyên từng nghiêm túc hỏi ông ta như thế.
Người đàn ông tóc ngắn trả lời: Đầu tiên, ông ta bị lớp thực nghiệm cựu thuật này thu hút sự chú ý, sau đó, âm thầm điều tra sinh viên trong lớp này rồi nhìn trúng hai người.
Những người khác trong lớp có tâm trí không đủ kiên định, vẫn còn sự nghi ngờ đối với cựu thuật, dù đi tiếp con đường này thì thành tựu cũng sẽ có hạn.
Trên thực tế, sau khi bước lên con đường cựu thuật này, quả thật Vương Huyên không cảm thấy bị cản trở gì, chỉ trong mấy năm, đã thu khí và nội dưỡng bản thân thành công.
Người đàn ông trung niên tóc ngắn cho rằng Vương Huyên rất có tiềm năng, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu phi phàm trên con đường cựu thuật này.
Tổ chức này khá tự do và rời rạc, nhưng lại có thực lực không thể nghi ngờ. Đồng thời, nó cũng cực kỳ thần bí, đã mon men tiến vào tinh không từ rất sớm và có khả năng chống lại được Tân Tinh.