Trong vũ trụ bao la này, một thiên hà sinh ra và huỷ diệt cũng chỉ như một đốm sáng lấp lánh loé lên rồi chợt tắt.
Ngước nhìn trời sao lấp lánh, luôn luôn có một loại thương cảm rằng kết cục đã được định sẵn. Liệu rằng trăm năm, ngàn năm sau, tôi và cậu đang ở phương nào?
Quốc gia, ngọn lửa văn minh, Trái Đất, tất cả chỉ là một hạt bụi nhỏ bé bên trong thâm không vô tận này.
Tinh không mới chớp mắt một cái, nhân gian đã trải mấy ngàn năm.
Côn trùng suốt kiếp chẳng qua thu, tôi và cậu còn đang tranh luận.
Tận cùng trong thâm không vô ngần ấy rốt cuộc là cái gì?