Đại Hưng An là một dãy núi rừng rậm rạp, mây mù bao phủ khiến cho núi rừng ở đây dường như bị biến dạng, tạo cho người khác cảm giác uốn cong, mờ ảo và hỗn loạn.
“Sức mạnh siêu nhiên!” Thanh Mộc thấp giọng hô, anh ta tin chắc rằng đó là một sức mạnh siêu nhiên mạnh mẽ đang dao động.
Trong những năm gần đây, tổ chức thám hiểm đã gặp phải không chỉ một hai hiện tượng dị thường, nên đương nhiên bọn họ đã có kinh nghiệm.
Thanh Mộc ra lệnh cho mọi người không được hành động tuỳ tiện, hãy yên lặng chờ xem chuyện gì đang diễn ra.
“Grào…”
Trong màn sương mù dày đặc, có tiếng mãnh thú gầm thét vang cả vùng núi sâu hoang vắng, gây nên chấn động ầm ầm khiến lá rụng bay tứ tung, âm thanh vang vọng không ngừng như tiếng sấm.
Mặc dù khoảng cách rất xa, mọi thứ đều bị ngăn cách bởi màn ánh sáng mờ ảo nhưng nó vẫn khiến người khác cảm thấy bản thân như lạc vào kỳ cảnh.
Vương Xuân kinh ngạc, chẳng lẽ trong khu rừng nguyên sinh này, ngoài mộ phần của tiên nhân ra thì còn có thứ gì khác sao?
Đây là thời đại nào cớ chứ, nếu có những loài trong thần thoại hay những con thú đáng sợ trong truyền thuyết cổ xưa thì chúng đáng lẽ phải được phát hiện từ rất lâu rồi mới đúng.
Mây mù tan biến, cảnh vật méo mó và mờ ảo trở lại bình thường, trên ngọn núi xa xa thực sự có một sinh vật với thân thể khổng lồ được rừng rậm bao phủ, nó liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người biến mất.
“Hắc hổ.” Phong Tranh kêu lên quái dị.
“Sao vậy?” Hắc Hổ đứng bên cạnh anh ta nghiêng đầu hỏi.
Phong Tranh lắc đầu: "Tôi không gọi anh, mới nãy tôi nói về con quái vật kia, một con hắc hổ dài năm sáu thước, ánh mắt của nó quá kinh khủng, lại hung dữ đến vậy!"
Không chỉ có anh ta mà cả Vương Huyên và Thanh Mộc cũng đều nhìn thấy nó, họ nghi ngờ rằng đó là một con hổ đen với thân hình to lớn, có bộ lông vằn đen nhánh.
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, khu vực gần mộ phần của tiên nhân lại tràn ngập ánh sáng và sương mù dày đặc, sau đó thì lại có một con hắc hổ trong truyền thuyết cổ xưa xuất hiện, quả thực quá kỳ bí.
“Trước giờ tôi không tin vào loại chuyện này lắm, nhưng sau khi gia nhập đội thám hiểm, tôi cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ phải chấp nhận mấy chuyện hoang đường này. Cuối cùng thì ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy loại quái vật này.” Phong Tranh thì thào, hiển nhiên là bị sốc.
Nếu ở nơi khác thì không sao, nhưng ở đây có một ngôi mộ của tiên nhân, vả lại trời quang mây tạnh, cảnh tượng này thật dị thường.
Vương Huyên nhìn về phía trước rồi nói: "Đây là dãy núi Đại Hưng An, ban đầu có vài con hổ Siberia xuất hiện, không chừng con này là cá thể đột biến nào đó.”
Con quái vật kia di chuyển nhanh đến nỗi không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Thanh Mộc cảnh báo: "Dù là loài thần thoại hay hổ Siberia biến dị thì trông nó cũng không phải dạng hiền lành gì, ánh mắt của nó rất kỳ lạ, lát nữa chúng ta sẽ đi tới, hãy chú ý cẩn thận."
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta cũng không quá lo lắng, chỉ cần con vật đó là sinh vật sống thì cứ dùng vũ khí trên phi thuyền giết nó là được.
Cho dù tin tức chính xác, mộ tiên thật sự ở phía trước, thì cũng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Ngay cả bản thân tiên nhân cũng đã chết và được chôn ở đó, những sinh vật khác còn có thể làm được gì, chúng mạnh hơn liệt tiên được sao?
Phong Tranh lẩm bẩm: "Phải chăng con hắc hổ này là vật mà tiên nhân nuôi khi còn sống? Hiện giờ đã mấy ngàn năm trôi qua mà nó vẫn còn chưa chết nữa. Mọi người nhìn xem, vừa rồi nó có thể phun nuốt mây mù, đến cả không gian cũng phải vặn vẹo theo. Chẳng phải nó còn mạnh hơn tiên nhân năm đó hay sao?"
“Câm miệng!” Thanh Mộc ký đầu anh ta một cái, nói rõ ra rằng, với sự có mặt của các đội ngũ tập hợp tại đây, cho dù đó thật là sinh vật thần thoại thì nó cũng sẽ bị súng bắn thành đống thịt nhão.
"Liệu có phải người của tổ chức Máu Xám đã đào nhầm chỗ không? Đã có người ra khỏi lòng núi rồi kìa!" Lão Mục chăm chú quan sát hành tung của đối thủ trên màn hình.
Người của tổ chức Máu Xám đã đến đây từ lâu, bọn họ dùng một người máy cao vài mét để đào xuyên lòng núi, hiện giờ tất cả đều ở dưới lòng đất.
Khi nghe thấy tiếng hổ gầm, có vài người bước ra, dường như bọn họ đang tranh cãi về điều gì đó.
Cuối cùng, bọn họ điều động một số người máy đi về phía một hẻm núi, những người của tổ chức Máu Xám cho rằng có lẽ họ đã đào sai hướng và di chuyển về phía con hắc hổ kia biến mất.
“Có kịch hay, xem kìa, nhóm người này đang đánh nhau với sinh vật thần thoại, chắc xảy ra chuyện rồi.” Phong Tranh hưng phấn.
Lần này bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ chơi đám người của tổ chức Máu Xám một vố, anh ta cảm thấy bản thân ngứa ngáy không thể nhịn nữa.
“Grào!”
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc truyền ra từ khu rừng tiếp giáp với hẻm núi sâu, kèm theo đó là mây mù mờ ảo, dường như có sức mạnh siêu nhiên đang dao động.
Bùm bùm!
Một nhóm người máy phát ra tia lửa điện, đồng loạt xảy ra sự cố và lần lượt rơi xuống đất.
Bóng con hắc hổ lóe lên trên màn hình rồi biến mất khỏi khu rừng, là nó làm sao?
Điều này khiến Thanh Mộc giật mình sợ hãi, con hắc hổ xuất hiện kèm theo mây mù và sức mạnh siêu nhiên dao động khiến một số lượng lớn người máy gặp sự cố.
“Lão Mục, chúng ta hãy tránh ra!” Thanh Mộc nhắc nhở, loại sức mạnh đó có thể ảnh hưởng đến người máy thì đương nhiên có thể can thiệp vào phi thuyền.
Hiện giờ anh ta cũng hơi lo lắng, thật sự là sinh vật thần thoại sao? Có vẻ như nó không dễ đối phó.
Lão Mục chăm chú nhìn vào các dữ liệu giám sát khác nhau trên màn hình, tiến hành phân tích rồi bảo: "Yên tâm đi, chúng ta ở khoảng cách đủ xa. Ngoài ra, phi thuyền phát hiện ra năng lượng bất thường đến từ đám mây ngũ sắc kia gây ra ảnh hưởng đến người máy lớn hơn con hắc hổ kia nhiều.”
Thanh Mộc nói: "Nói như vậy, nguyên nhân gây ra việc này là sức mạnh siêu nhiên được khuếch tán ra từ mộ phần của tiên nhân sao?"
Lúc này, toàn bộ người của tổ chức Máu Xám đã rút khỏi sườn núi, có người lái phi thuyền cỡ nhỏ bay tới khu rừng để truy sát con hắc hổ kia.
Mặt khác, còn có một nhóm người máy cao cấp có khả năng chống nhiễu tiến vào khu vực bị mây mù bao phủ, quả nhiên, chúng không bị sức mạnh siêu nhiên ảnh hưởng.
Thanh Mộc nói: "Lần này tổ chức Máu Xám thật sự là chơi lớn rồi, bọn họ còn mang theo cả nhóm người máy cao cấp tinh nhuệ nhất. Nghe đồn chúng nó có thể làm giảm ảnh hưởng của vật chất siêu nhiên lên bản thân xuống mức tối đa.”
Trái tim của Vương Huyên cũng đập nhanh hơn một nhịp, đây chẳng phải là người máy mới được bên phía Tân Tinh phát triển ra sao?
Thanh Mộc giải thích: "Kể từ khi thành công lấy được nguyên tố sức mạnh siêu nhiên, bên phía Tân Tinh đã bắt đầu nâng cấp những dòng người máy chuyên biệt và đã đạt được những thành công ban đầu.”
“Grào grào……” Tiếng hổ gầm vang vọng trong núi rừng.
Một người máy cầm thanh trường đao bằng hợp kim dài mấy mét chém mạnh tới như một tia chớp lướt ngang qua bầu trời bổ xuống người con hổ hung dữ một cài phập.
Mặc dù con hổ đen nhanh chóng né được nhưng nó vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi, lưng và hông bị chém ra một miệng vết thương lớn, xương cốt gần như lộ rõ.
Vương Huyên giật mình, sinh vật thần thoại này cũng chỉ bằng xương bằng thịt, xem ra nó không thể nào ngăn cản được những người máy tối tân kia.
Ầm!
Một chùm sáng bắn ra từ khẩu pháo năng lượng cỡ nhỏ xuyên thủng thân hình dài gần sáu mét của con hắc hổ, khiến nó gầm lên đầy đau đớn, thân thể lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất.