• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Huyên cũng nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa. Cô bạn học này nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng hoá ra lại khôn khéo như vậy, EQ rất cao. Thông qua quan hệ với Lăng Vi, chẳng mất bao lâu mà cổ đã quen thuộc nhóm người Ngô Nhân và Chu Đình như đã là chị em lâu năm vậy, quả thực không phải người đơn giản.

Đồng thời, Vương Huyên biết được, thì ra trong trận tranh đoạt ở núi Thanh Thành hôm nay còn có người nhà họ Ngô. Hắn chỉ có thể thầm nói xin lỗi vì đã lỡ phá huỷ vụ “làm ăn” của ba nhà các người.

Nghĩ đến đây, Vương Huyên không kiềm được nở nụ cười. Hắn nhìn về phía Ngô Nhân, nói: “Xin lỗi, tạm biệt.”

Hắn không muốn tiếp tục ở lại, không cần thiết phải so đo với cô ta làm gì.

Ngô Nhân hơi ngẩn người, mình vốn sắp bùng nổ tới nơi rồi, không ngờ hắn ta lại nhẹ nhàng nói xin lỗi như vậy.

Cô thản nhiên mở miệng: “Vương Huyên, nghe nói anh ở lại Cựu Thổ và làm việc trong thành phố này. Về sau, anh cứ an ổn sinh sống ở đây cho tốt, đừng có tiếp tục níu kéo gì nữa. Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

Vương Huyên trực tiếp dừng bước, sau đó xoay người lại. Vốn không muốn nói nhiều nữa, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình cần phải để cho cô gái này tỉnh táo lại một chút.

“Thứ nhất, tôi cũng không biết Lăng Vi đang gặp mặt người lớn hai nhà, nên chớ nói tôi đến đây để níu kéo. Thứ hai, trong trường hợp này, nếu không biết nhục thì cô cứ tiếp tục gây rối, người mất mặt cũng không phải tôi. Nhưng, tôi cảm thấy, dù có hiểu lầm điều gì thì cũng xin các người bỏ qua cho. Thứ ba, cuộc sống của ai thì người nấy tự quyết định, nếu đã tình cờ gặp mặt thì mọi người vẫn có thể chào hỏi đàng hoàng chứ không cần dở chứng lên như vậy, tôi chúc Lăng Vi mọi chuyện đều tốt đẹp. Đương nhiên, đối với cô, bất kể có hiểu lầm hay không, hay là do nguyên nhân khác, từ bây giờ chúng ta có thể xem như chưa từng quen biết. Thứ tư, tạm biệt và không hẹn ngày gặp lại!”

Vương Huyên nói xong những lời này rồi nhìn vào nhà hàng Lưu Kim Tuế Nguyệt, đúng dịp chạm phải ánh mắt của Lăng Vi đang nhìn sang. Hiển nhiên, tranh chấp bên ngoài này đã hấp dẫn sự chú ý của những người bên trong.

Vương Huyên khẽ gật đầu với cô ấy, cũng không chờ cổ phản ứng lại mà xoay người bước nhanh rời khỏi đây.

Những cô gái ở phía sau cũng không nói gì, trong khoảnh khắc, chẳng ai mở miệng cả.

“Vương Huyên, bên này!” Lúc này, Tần Thành tới, vừa đi vừa bất mãn la hét: “Không biết gã thổ hào nào đã bao trọn Lưu Kim Tuế Nguyệt, quá hống hách, không thể trêu nổi. Chúng ta tới nhà hàng ‘Nhân Gian Thiên Niên’ đi.”

Cậu ấy lôi kéo Vương Huyên rời đi.

Nơi xa, mấy người Ngô Nhân, Chu Đình và Liễu Vân đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải nói gì.

“A, Triệu nữ thần, cậu cũng tới đây ăn tối sao?” Tần Thành bắt gặp Triệu Thanh Hạm vừa đi ra từ thang máy, bên cạnh có hai người con gái đi theo, hình như là vệ sĩ, hoặc cũng có thể là bạn bè.

“Cậu có muốn dùng bữa cùng bọn này không?” Tần Thành mặt dày hỏi thăm.

Triệu Thanh Hạm vẫn xinh đẹp rạng ngời như trước đây, nở nụ cười trên môi, từ chối nhã nhặn: “Thật trùng hợp, nhưng tối nay không được, tớ có hẹn ăn cơm với bạn rồi.”

Tần Thành vô cùng nhiệt tình, đáp: “Không sao, vậy sau này gặp lại. À, nếu cậu có dịp đi ngang qua Tân Nguyệt thì nhớ đến thăm tớ, tớ đưa cậu đi ngắm phong cảnh mặt trăng.”

Triệu Thanh Hạm cười gật đầu, hẹn sau này sẽ đi tới thăm cậu ấy. Sau đó, cô lại mỉm cười với Vương Huyên: “Bạn học Vương, sau này nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác đấy, đây là số liên lạc của tớ.”

Nàng tươi cười ngọt ngào, rồi đưa ra một tấm danh thiếp, thấy Tần Thành trông mong nhìn mình, cô cũng đưa cho cậu ấy một tấm.

Mãi khi Triệu Thanh Hạm đi xa, Tần Thành vẫn còn đang than thở: “Triệu nữ thần thật quá hiểu lòng người, không chỉ xinh đẹp mà nàng còn có tâm tư tỉ mỉ tinh tế, quả là một người đẹp hiếm có.”

Vương Huyên hơi nhếch miệng, cười chọc: “Mới một tấm danh thiếp thôi đã làm cậu mê mẩn rồi sao? Tớ cảm thấy mình nên kể lại chuyện này cho bạn gái cậu, để cổ khiến cậu tỉnh táo lại mới được.”

“Đừng mà!”

Bọn họ đi vào nhà hàng “Nhân Gian Thiên Niên”, tìm được phòng đã đặt trước rồi ngồi xuống. Tần Thành vẫn có vẻ không phục:

“Không xét những thứ khác, tớ cảm thấy, ngoại trừ xinh đẹp ra, con người của Triệu Thanh Hạm cũng rất tốt, mỗi lần gặp mặt, cổ đều để người khác cảm thấy ấm áp, rất dễ chịu.”

Vương Huyên gật đầu: “Dĩ nhiên, cậu nghĩ cô ấy có thân phận gì? Lúc cậu đang thả diều bắt bướm, người ta đã sớm đi theo cha mẹ tham gia vào các hoạt động xã giao quan trọng rồi.”

Tần Thành nói: “Tớ cảm thấy, cha mẹ sinh con trời sinh tính. Cổ điển hình là một người con gái vừa đẹp vừa có tấm lòng lương thiện.”

Vương Huyên cảm thấy mình không thể không phổ cập kiến thức xã hội cho cậu ấy: “Cậu phải học cách nhìn thấu vẻ bề ngoài để nhìn vào bản chất. Nụ cười và sự ngọt ngào của cô ấy đã sớm trở thành phản xạ tự nhiên. Cậu phải biết, ngay từ bé, cổ đã được dạy bảo đủ thứ chuyện rồi. Tớ dám cá rằng từ cách ứng xử cơ bản hàng ngày, cho đến xã giao, rồi đến khống chế cảm xúc, cổ đều đã được huấn luyện bài bản. Những ấn tượng của cậu về cô ấy đều là giả cả thôi.”

Tần Thành không tin, cãi: “Lão Vương, có phải cậu đang suy bụng ta ra bụng người không? Tớ thấy Triệu nữ thần không phải loại người già đời lọc lõi như vậy đâu. Vì mỗi khi nhìn vào nụ cười thuần khiết của cổ, tớ cảm thấy tâm hồn mình như được sưởi ấm.”

Vương Huyên trợn trắng mắt, thở dài: “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Người ta là dân chuyên nghiệp, gặp những người khác nhau thì sẽ biểu hiện ra phong thái không giống nhau.”

Vương Huyên sẽ không quên được có lần bắt gặp Triệu nữ thần bên ngoài trường, lúc ấy, cổ rõ ràng trông như một bà hoàng vậy, đang lên tiếng răn dạy một người trưởng thành như người lớn đang trách mắng con nít vậy.

Khi đó, Triệu Thanh Hạm tỏ ra rất lạnh lùng, nói chuyện cực kỳ lưu loát, chứng tỏ rằng tâm lý của cô ấy đã rất chín chắn, tuyệt không phải là nữ thần ngây thơ có nụ cười thuần khiết như trong miệng Tần Thành. Đó hoàn toàn là phong phạm của một ông hoàng bà chúa.

Sau khi kể cho Tần Thành những gì mình chứng kiến hôm đó, Vương Huyên cảm thán, nói: “Bởi vậy, bản thân nữ thần đã thành thạo từ việc học đến cách ăn nói, xã giao, và cả những loại kỹ xảo khác, thiếu một thứ cũng không được. Cổ đã trải qua một quá trình rèn giũa từ tấm bé, còn cậu, so với người ta thì… quá non!”

Tần Thành nói: “Cái đệt, lão Vương, nghe cậu nhận xét Triệu nữ thần như vậy, sao tớ cũng cảm thấy cậu không phải loại lương thiện tốt lành gì nha!”

Vương Huyên đen mặt, bảo: “Tớ đang tốt bụng nhắc nhở cậu đấy!”

“Rồi rồi, vậy theo cậu, sau này chúng ta có nên đề phòng cô ấy hay không?” Tần Thành hỏi.

“Phòng cái gì, trên người cậu chẳng lẽ có thứ gì đáng giá để người ta coi trọng và lợi dụng sao?” Vương Huyên phũ phàng nói thẳng.

“Lão Vương, cậu dám khịa tôi à, tôi muốn tuyệt giao với cậu!” Tần Thành làm bộ bi phẫn.

“Tớ chỉ muốn cậu sáng mắt ra, đừng có ở đó mà suốt ngày cười ngây ngô với Triệu Thanh Hạm. Người ta muốn ngây ngô thì ngây ngô, muốn lạnh lùng thì lạnh lùng. Có lẽ cô ấy chỉ đang trêu chọc cậu mà thôi, tốt hơn hết cậu nên giữ tỉnh táo khi gặp cổ.”

Nói xong, Vương Huyên bắt đầu gọi món, không tiếp tục nhắc đến mấy cái vấn đề không đâu này nữa.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác không khí có vẻ không đúng lắm, bèn ngẩng đầu lên, bắt gặp Tần Thành ngồi đối diện đang nháy mắt liên tục với mình.

Vương Huyên lập tức quay đầu lại, đột ngột trông thấy Triệu Thanh Hạm, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện ngay trước cửa phòng ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK