Vương Huyên nhận ra giáo sư Lâm sững sờ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh với ánh nhìn xa xăm như đang nhớ về quá khứ.
Hắn cảm thấy hẳn có một câu chuyện xưa được thầy chôn sâu trong lòng.
Thời trẻ, giáo sư Lâm không những từng tiến vào mộ lớn thời Tiên Tần mà còn nhận được truyền thừa của phương sĩ. Tuy bị người ta đục thủng hai lỗ trên ngực nhưng thầy vẫn không chết. Ngoài ra, thầy còn có quan hệ không cạn với một người phụ nữ Tân Tinh xinh đẹp đến thế.
Chỉ vài câu chuyện ngắn ngủi ấy thôi cũng đã đủ cho thấy rằng khi ấy giáo sư Lâm không phải là một con người tầm thường.
“Giáo sư, thầy đừng buồn rầu nữa, dù gì đó chỉ là một người phụ nữ, đã qua rồi thì thôi.” Tần Thành mở cái miệng “rất có duyên” của mình, phá tan bầu không khí trầm lắng này.
Giáo sư Lâm lắc đầu: “Các anh nghĩ bậy gì vậy, hôm nay tôi chỉ hơi bồi hồi mà thôi. Hơn nữa, đó chỉ là sự yêu thích cái đẹp đơn thuần.”
Tần Thành cảm thấy lời này hơi quen tai, hình như mới cách đây không lâu, chính cậu cũng vừa nói mấy chữ “yêu thích đơn thuần” để phân bua với Vương Huyên về chuyện Triệu Thanh Hạm.
“Em rất hiểu cảm giác này của thầy.” Tần Thành vừa nói vừa tỏ vẻ ta đây đã gặp được tri kỷ.
Vương Huyên bồi vào: “Người phụ nữ trong tấm ảnh này hình như hơi giống Triệu Thanh Hạm.”
Tần Thành nghe thế bèn nhìn kỹ lại, quả thật khá giống.
Vẻ mặt của cậu ấy lập tức trở nên hết sức đặc sắc. Cuối cùng, cậu thở dài: “Giáo sư, cảm nhận về cái đẹp của thầy và em thật giống nhau, em cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn vong niên.”
Giáo sư Lâm trực tiếp gõ đầu hắn, nói cho cậu ấy biết người trong bức ảnh là bà của Triệu Thanh Hạm.
Nghe thấy thế, mặt của Tần Thành nghệt ra, đây là bà của nữ thần sao?
Cuối cùng, Vương Huyên đã hiểu vì sao ban nãy Triệu Thanh Hạm lại đứng trước cửa nhà thầy, hoá ra là hai người bọn họ còn có mối quan hệ này. Cũng vì thấy được bóng dáng người xưa từ Triệu Thanh Hạm, giáo sư Lâm mới mở lại cuốn album kỷ niệm này.
Đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng có lẽ giáo sư Lâm định đi tìm người phụ nữa trong ảnh này để xin giúp hắn một suất đi Tân Tinh. Thế nhưng, hắn thật sự không muốn thầy phải vì mình mà phá vỡ tâm tình vốn đã yên tĩnh nhiều năm nay.
“Giáo sư Lâm, thầy không cần lo lắng về chuyện em của nữa. Em đã vạch ra được kế hoạch sơ bộ để giải quyết vấn đề này.”
Giáo sư Lâm hơi ngạc nhiên, ông chỉ vừa mới cúi đầu nhìn tấm ảnh mà Vương Huyên đã đoán ra được ông tính làm gì, lại còn phản ứng nhanh nhạy như thế, người này quả thực rất thích hợp để bước trên con đường cựu thuật.
“Vào thời cổ đại, các phương sĩ phải quyết đấu với hung thú và chống chọi với thiên nhiên để tranh giành sự sống. Thân là người trần mắt thịt, bọn họ cũng dám, cũng muốn toả sáng rực rỡ với trăng sao. Một khi đã nhận được truyền thừa của họ và muốn bước chân lên con đường cựu thuật, nếu ngay cả một vấn đề nho nhỏ như thế này bản thân còn không giải quyết được thì làm sao em có thể đối mặt với những việc lớn liên quan đến sống chết trong tương lai?
Vương Huyên là một người có tình có nghĩa, hắn chỉ sợ rằng vì đi gặp cố nhân mà giáo sư Lâm phải gợi lại chuyện đã chôn sâu trong quá khứ, huỷ hoại sự thanh thản lâu năm trong tâm hồn. Rõ ràng, thầy đã buông bỏ rất nhiều chuyện rồi, hắn không nên khiến thầy phải gợi lại những chuyện ấy.
“Thôi được rồi, vậy anh tự giải quyết chuyện này đi.” Giáo sư Lâm mỉm cười. Con đường phía trước của mình đã bị đứt đoạn, ông thật sự hi vọng được nhìn thấy người khác có thể đi đến cuối con đường cựu thuật đầy chông gai này.
Buổi tối hôm nay, bọn họ chủ yếu bàn luận về cựu thuật. Vương Huyên ngồi một bên nghiên cứu truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Tần như bị hớp hồn.
Bởi vì, so với những phương pháp như thu khí, nội dưỡng và minh tưởng thì bộ Cựu pháp này càng thêm độc đáo, càng thêm phi phàm, càng thêm khó lường.
Giáo sư Lâm cho Vương Huyên biết, các loại tuy rằng các loại “căn pháp” được dạy trong lớp thực nghiệm cũng rất mạnh nhưng chúng lại không trọn vẹn. Vì thế, chúng mới kém bí pháp thời Tiên Tần này.
Nhưng càng nghiên cứu bí pháp này, Vương Huyên càng cảm thấy khó khăn, những ghi chép trên này cực kỳ mơ hồ, đây thực sự có thể được xem là “căn pháp” hay sao?
Ví dụ như một lĩnh vực nào đó được nhắc đến trên văn bản này, mới đầu, có thứ được giải thích là một mảnh đất trống, nhưng sau đó nó lại bị viết thành đất đen, còn về sau thì những chú thích khác càng thêm khó hiểu.
Vương Huyên không hiểu mô tê gì, hắn bèn hỏi giáo sư Lâm.
“Sau khi quay về, anh nên tìm đọc sách vở ghi chép của những tông giáo ở thời đại trước như Đạo gia và Phật gia. Chúng đều có những phân tích và giải thích về những sự vật, hiện tượng thời Tiên Tần. Sau khi đọc những thứ này, anh tự khắc sẽ có thu hoạch.”
Giáo sư Lâm còn cho hắn biết, một số thứ được mô tả bên trong truyền thừa này có liên quan đến “Hoàng Đình Nội Cảnh Đồ”.
Thời đại Tiên Tần quá xa xôi, để đọc hiểu một số tên gọi và hiện tượng, người đời sau phải tham khảo những sách cổ thì mới có thể hiểu được.
Trong lúc giảng giải, giáo sư Lâm cũng khắc đến các tài liệu khác như “Bão Phác Tử” của Cát Hồng hay “Vô Cực Đồ” của Trần Đoàn.
Vương Huyên gật đầu, cẩn thận ghi nhớ những điều này.
Ở một bên, Tần Thành nghe mà muốn nổ cả não, để đọc hiểu được cái truyền thừa của phương sĩ này thì trước hết cậu ấy còn phải tìm hiểu một loạt kinh điển nữa sao?
Bọn họ nói chuyện tới khuya, giáo sư Lâm truyền lại hầu hết những điều ông biết cho Vương Huyên. Qua nhiều năm tìm đọc một số lượng lớn điển tịch và kinh điển, ông mới có thể giải mã được truyền thừa của phương sĩ.
Vương Huyên tiếp thu được rất nhiều điều bổ ích. Chỉ có điều sau khi về nhà, hắn cần phải đọc thêm nhiều sách và thư tịch cổ của thời đại trước hơn nữa.
Sáng hôm sau, Vương Huyên chỉnh sửa và thay đổi toàn bộ thu khí thuật và nội dưỡng pháp dựa theo truyền thừa của phương sĩ. Kết quả hắn thu được rất khả quan.
Trong ánh bình minh, cả người của hắn ướt đẫm mồ hôi, quá trình trao đổi chất trong cơ thể diễn ra nhanh hơn trước, tạp chất bị bài tiết ra bên ngoài khiến thân thể của hắn cực kỳ nhớp nháp.
Vương Huyên cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết, thân thể cường tráng, động tác linh hoạt, sức sống tràn trề, dường như có một nguồn sức mạnh cuồn cuộn đang di chuyển khắp cơ thể của hắn.
“Mình phải đi Tân Tinh!” Vương Huyên trở nên kiên định, để chuẩn bị đi Tân Tinh, sắp tới hắn phải tăng cường thực lực hơn nữa.
“Vương Huyên!” Từ phía xa, có người gọi hắn.
Ngay sau đó, Chu Khôn bước tới với khuôn mặt thanh tú nhưng lại toát ra vẻ u buồn, cậu ấy nở một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng:
“Quả nhiên, cậu vẫn chưa rời trường học. Đến giờ này, cậu vẫn đắm chìm trong luyện tập cựu thuật.”
Nói đến đây, Chu Khôn hạ thấp giọng: “Nghe lời tớ khuyên, chuẩn bị sớm đi, cựu thuật… đã bị Tân Tinh bên kia từ bỏ rồi, hình như họ đã phát hiện ra thứ gì mới.”
Nghe những lời này của Chu Khôn, Vương Huyên cảm giác nội tâm rất ấm áp. Tuy rằng đã sớm đoán ra được chuyện này, hắn vẫn cảm thấy rất biết ơn cậu ấy:
“Hai ngày nữa tớ sẽ dọn ra ngoài, nhưng vẫn ở trong thành phố này. Tớ đã tìm được việc làm căn bản rồi, năm ngày nữa sẽ đi trình diện.”
Chu Khôn nghe vậy thì thở dài: “Chúc cậu mọi việc suôn sẻ, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Sau đó, Chu Khôn nói ra mục đích mình đến đây, cậu muốn mời Vương Huyên tham dự buổi tiệc liên hoan chia tay tối nay.
Bốn ngày sau, những người được chọn sẽ phải rời Cựu Thổ để đến Tân Tinh, đây là buổi họp mặt chia tay cuối cùng của bọn họ. Dù sao thì sau khi đến Tân Tinh, bọn họ cũng sẽ đều phải tách nhau ra để trở về chỗ ở của mỗi người.
Chu Khôn nói: “Yên tâm, đây chỉ là một buổi họp mặt đơn giản, dù sao thì cũng tình nghĩa bạn học bốn năm, không có ai phá đám đâu. Chủ yếu để kỷ niệm kết thúc bốn năm tươi đẹp và thuần khiết cuối cùng trong cuộc đời bọn mình. Từ nay về sau, chúng ta sẽ phải bước vào một xã hội đầy nhơ nhuốc, phải “nhuộm” mình trong sự hiểm độc và cay nghiệt của cuộc đời.”
Vương Huyên chưa vội trả lời, hắn không quan tâm có ai gây phiền phức cho mình hay không, hắn chỉ sợ bản thân làm ảnh hưởng đến người khác.
“Đi đi, có cả người cậu muốn gặp nhất đó.” Chu Khôn nói. Cậu ấy thật tình muốn tám chuyện với Vương Huyên một lần, sau đó uống một chầu thật đã.
Vương Huyên tức cười, hình như có hiểu lầm gì ở đây. Làm gì có chuyện mình muốn gặp ai đâu chứ, chỉ cần đừng gây lớn chuyện là được rồi.
“Có vài bạn học lớp thực nghiệm không được tuyển cũng chưa rời đi, đang ở trong thành phố.” Vương Huyên nhắc nhở.
Chu Khôn nói: “Tớ sẽ thông báo cho các bạn ấy, nhưng có vài người hỏi thăm rằng cậu có đến không.”
Dù là bạn học được tuyển chọn hay không được tuyển chọn tới Tân Tinh, hai bên đều quen biết lẫn nhau, thậm chí thân thiết nữa là đằng khác, nhưng một bữa họp mặt như thế này vẫn có vẻ không thích hợp cho lắm.
“Được, tớ đi.” Vương Huyên gật đầu.
Ngay khi Chu Khôn vừa rời đi, cuộc gọi của Tần Thành đã đến: “Lão Vương, bọn họ muốn tổ chức họp mặt nên mời tớ đi. Thật khó xử a, tớ cũng chỉ đi Tân Nguyệt chứ đâu có đi Tân Tinh, cậu có đi không?”
Trước tiên, Vương Huyên chỉnh cậu ấy một trận về cách xưng hô, sau đó mới nói: “Cậu ngày ngày còn đứng trên mặt trăng nhìn xuống bọn họ được thì có gì phải do dự? Tối nay lái xe qua đón tớ, tụi mình đi chung.”
Tần Thành tức thì kêu lên sảng khoái: “Được, chờ câu này của cậu nãy giờ, tớ chỉ sợ cậu không đi thôi!”