Khi Kim Xuyên lẻn vào địa cung hòng nẫng tay trên, Vương Huyên cho rằng hai phe có thể sẽ bùng nổ xung đột đẫm máu. Thế nhưng, đội ngũ hai bên chỉ va chạm trong chốc lát rồi đường ai nấy rút.
Chuyện này khiến Vương Huyên nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai phe phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Trên đường về, bầu không khí trong chiếc phi thuyền loại nhỏ này rất nặng nề. Trên ngực Diều Hâu có một lỗ thủng lớn, nửa thân trên đẫm máu, thi thể của anh ta đã lạnh ngắt rồi.
Những tổ đội khác cũng có thương vong, ai nấy đều vác theo đồng đội rời đi.
Thanh Mộc mở miệng: “Sau khi trở về, tôi sẽ gửi cho người nhà của Diều Hâu một khoản tiền.”
Khuôn mặt đang đeo mặt nạ màu xanh không biết đang có biểu cảm ra sao, ông ta bình tĩnh nói: “Gặp nhiều thành quen, người có thể sống sót mới là nhà thám hiểm, ai nằm xuống thì chỉ là khách qua đường.”
Vương Huyên im lặng, đây chính là sinh mạng của một người trước đó còn khoẻ như vâm, giờ đây chỉ còn là một cái xác không hồn dưới tấm vải liệm trắng xoá.
Loại thám hiểm này đã vượt qua phạm trù mà những từ ngữ như “khẩn trương”, “kích thích” hay “thần bí” có thể miêu tả. Nó dần dần lộ ra một khía cạnh kinh khủng khác, người tham gia luôn phải đặt mình ở giữa lằn ranh sự sống và cái chết.
Liên quan đến lần hành động ở núi Thanh Thành này, nội bộ của tổ chức đã từng ước lượng rằng chỉ số nguy hiểm của nó không cao.
Thanh Mộc tiết lộ, thỉnh thoảng cũng có một vài chuyến thám hiểm sẽ gặp phải hiện tượng siêu nhiên, không thể giải thích theo lẽ thường, như thế mới thực sự đáng sợ.
Trong lúc này, Hắc Hổ vẫn đang cặm cụi lau thanh đao hợp kim, Phong Tranh nhắm mắt hướng thần, còn lão Mục thì thở dài. Bọn họ không có vẻ gì kích động hay có tâm trạng nói chuyện, hiển nhiên, ai nấy đều không phải lần đầu trải qua chuyện như thế này.
Chính bọn họ cũng không còn nhớ rõ rằng đồng đội kề vai sát cánh bên mình đã thay đổi bao nhiêu tốp rồi.
“Tôi sẽ tích lũy tiền trong vòng hai năm rồi hoàn toàn rửa tay gác kiếm.” Phong Tranh bỗng nhiên mở miệng.
…
Đường về rất suôn sẻ, phi thuyền hạ cánh ở bên ngoài một trang viên. Sau đó, vài chiếc xe lần lượt chở Hắc Hổ, lão Mục và những người khác rời khỏi nơi này.
Trong trang viên, Thanh Mộc giữ Vương Huyên lại để nói chuyện:
“Cậu cứ cầm lấy năm trang kim thư này đi, đây có lẽ là một môn thể thuật mạnh mẽ. Thế nhưng, tôi đồ rằng nó thuộc về thể loại rất khó luyện, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Mới chỉ nhìn tờ kim thư đầu tiên thôi mà Thanh Mộc đã cảm thấy đầu óc quay cuồng. Môn thể thuật này cộng hưởng với lục phủ ngũ tạng, thúc đẩy thay máu để đạt được tân sinh. Trước đây, ông ta đã từng nghe nói đến những loại pháp môn như thế này rồi.
“Rất lâu về trước, bên Tân Tinh có một vị Tông sư trong lĩnh vực cựu thuật, vì luyện một pháp môn gần giống như thế này mà ông ta đã tự hại chết bản thân mình.”
Nghe thế, Vương Huyên trợn mắt há mồm.
Nghiên cứu cựu thuật, còn có thể luyện chết chính mình luôn sao?!
“Liên quan đến thay máu và phục hồi phủ tạng, dù chỉ nhằm hoạt hoá một bộ phận cơ quan thôi, nhưng với Tông sư, đây là chuyện có sức hấp dẫn rất lớn. Phải biết, chỉ cần luyện thành thì chắc chắn có thể sống lâu thêm mấy chục năm nữa.”
Đó chính là một vị Tông sư, nhưng vẫn không qua khỏi, chuyện này có vẻ hơi đáng sợ.
Ở thời cận đại, cựu thuật đã sớm xuống dốc, khi có người đạt được thành tựu cực cao trên con đường này, họ sẽ được tôn xưng là Tông sư. Chỉ có điều, số lượng Tông sư cực kỳ ít ỏi.
Phỏng chừng vào thời nay, rất khó để tìm thấy một vị Tông sư khác.
“Cậu đừng nghi ngờ, trước kia, Tân Tinh khai quật ra rất nhiều đồ tốt, tất nhiên có người có thể luyện đến thành tựu cực cao. Dĩ nhiên, mấy chục năm qua, cựu thuật càng ngày càng không được xem trọng, “mảnh ruộng” này rốt cuộc đã bị bỏ hoang hoàn toàn rồi.”
Theo những tin tức mới được Thanh Mộc cung cấp này, chẳng lẽ từ mấy chục năm trước, Tân Tinh đã sớm phát hiện ra hiện tượng siêu nhiên và tiến hành khám phá rồi sao?
“Cậu nên bình tĩnh, đây không phải thứ mà cậu muốn là có thể luyện thành. Chỉ riêng trang đầu tiên thôi, tôi mới vừa thử qua một chút thôi mà đã cảm thấy máu huyết không thông, ngũ tạng giống như bị dao cắt, rất khó chịu.” Thế mà Thanh Mộc lại thực sự đang run rẩy.
Ông ta xoay người sang một bên, nhanh chóng lau mồ hôi chảy ròng ròng dưới mặt nạ màu xanh. Trong khi đó, miệng của ông ta lại thở dốc liên tục, lồng ngực phập phồng dữ dội, một bên mặt đã trở nên tái nhợt hết sức, như không còn chút máu.
Sau khi bình ổn khí huyết sôi trào, Thanh Mộc trả kim thư cho Vương Huyên. Tuy có vẻ lưu luyến không rời, nhưng dù sao ông ta cũng không phải người thường, có thể tự khắc chế cảm xúc của chính mình.
“Đừng thử bậy, thứ này là bùa đòi mạng đấy.” Thanh Mộc khuyên bảo lần nữa. Ông ta cũng không dám xem mấy trang sau, sợ nhịn không được mà tự hại chết mình.
Sắc mặt của Vương Huyên cũng trở nên nghiêm túc. Đây là lần đầu hắn nhận ra rằng luyện thể thuật lại có thể gặp phải nguy hiểm như vậy, quả thực còn khó hơn so với luyện căn pháp nữa.
“Căn pháp là gốc rễ của cựu thuật, giúp thể chất và tinh thần tăng lên. Trong khi đó, thể thuật là thân cây và cành lá, thể hiện thực lực của cậu ra bên ngoài.”
Nếu ngược dòng tìm về cổ đại hay thậm chí là thần thoại thì những miêu tả về thể thuật càng thêm cường điệu. Thể hiện rõ nhất chính là những câu chuyện về tay không ném voi, ngăn sông xẻ núi…
Vương Huyên giao nộp lại cuộn giấy da thú màu bạc, đây là mục tiêu chính yếu của lần thám hiểm này.
Thanh Mộc dự định đi tìm người thẩm định cuộn giấy da thú này. Nếu giá trị của nó vượt xa dự đoán thì Vương Huyên sẽ nhận được đền bù xứng đáng.
Vương Huyên đưa ra yêu cầu của mình: “Nếu các người giải mã ra được những văn tự này thì xin đưa cho tôi một phần chú giải.”
“Không thành vấn đề, dù gì thì đây cũng là vật cậu phát hiện ra.” Thanh Mộc lặp lại với hắn rằng, tổ chức thám hiểm sẽ không keo kiệt với người một nhà.
Trước khi chia tay, Thanh Mộc nhắc nhở Vương Huyên một lần nữa, tuyệt đối không nên liều lĩnh, thể thuật trên kim thư này ắt có lai lịch rất lớn, nếu mù quáng luyện tập thì sẽ chết người thật chứ chẳng chơi.
Ông ta cực kỳ hoài nghi, đây có thể là vật mà tổ sư Trương Đạo Lăng lưu lại.
Vương Huyên hít vào một ngụm khí lạnh, lần này hắn thực sự kinh sợ. Năm trang kim thư này có khả năng liên quan đến ngài ấy?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự rất có khả năng này. Có một loại giả thuyết cho rằng, khi về già, tổ sư Trương Đạo Lăng đã dừng chân ở núi Thanh Thành, cuối cùng vũ hoá ngay tại nơi này.
Vương Huyên đột nhiên cảm thấy, năm trang kim thư này hẳn không kém gì cuộn giấy da thú màu bạc kia. Hắn cẩn thận thu lại, định bụng sau khi quay về nhất định phải nghiên cứu nó thật kỹ lưỡng.
Thanh Mộc cho phép Vương Huyên mang máy quét đi, sau đó sắp xếp cho xe đưa hắn trở về thành phố.
Vương Huyên trở lại sân trường, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Hôm nay đã là kỳ hạn cuối rồi, lớp thực nghiệm cựu thuật đã hoàn toàn đóng cửa.
Hắn chỉ có vài cái quần và mấy cái áo thay đi thay lại, chẳng có hành lý cồng kềnh gì, chỉ cần gói gọn vào ba lô rồi vác đi thôi, đơn giản nhanh chóng.
Vương Huyên ngoảnh đầu nhìn lại khung cảnh quen thuộc này lần cuối: toà nhà dạy học to lớn, hồ nước trong veo, khu vườn xanh biếc đầy lá rung… Sau đó, hắn rồi quay người rời khỏi nơi này.
Bỏ lại mọi thứ phía sau, từ lúc này, Vương Huyên chính thức bước chân vào “thùng nhuộm” mang tên xã hội.