Lại nữa hả? Vương Huyên cũng cảm thấy không biết phải nói gì hơn. Lần trước thì là hiểu lầm do Tần Thành nói leo, lần này thì khác, hắn bị người ta bắt gặp tại trận.
Trước cửa phòng, Triệu Thanh Hạm duyên dáng yêu kiều đứng đó, mặc một chiếc váy sang trọng, ôm trọn bờ mông từ thắt lưng xuống tới đầu gối, lộ ra đường cong cơ thể mê người.
Có điều, nụ cười thường thấy trên môi cô đã biến đi đâu mất. Khuôn mặt thanh tú ngọt ngào như được phủ lên một lớp sương lạnh, khiến người khác cảm thấy cô khác hẳn ngày thường, vừa lạnh lùng lại vừa cao quý.
"Còn đứng đấy làm gì, cậu mau vào đi." Vương Huyên chào hỏi, chủ động đứng dậy nghênh đón, với dáng người cao lớn, hắn nở một nụ cười toả nắng, bảo: “Tớ mới nói với Tần Thành rằng đừng vội gọi món, vì kiểu gì lát nữa bạn học Triệu cũng sẽ tới. Cậu thích món gì cứ tự nhiên mà gọi, không cần ngại cho tớ. Bữa nay tớ làm địa chủ một lần, chiêu đã bạn học Triệu thật tốt trước khi chia tay.”
Tần Thành há hốc mồm, rất muốn gào lên, rõ ràng là tớ trả tiền mà!
Đồng thời, cậu cũng cảm thấy khá ấn tượng với khí chất lạnh như băng toả ra từ người Triệu Thanh Hạm. Cậu ấy liếc nhìn Vương Huyên, oán thầm trong bụng: “Lão Vương, cậu tự làm tự chịu, lần này không thể trách tớ.”
Triệu Thanh Hạm có mái tóc đen nhánh mềm mại, khuôn mặt trái xoan đầy thanh tú, nhưng bây giờ, cô không có vẻ gì là ngọt ngào mà lại toả ra khí chất lạnh lùng, để người khác không dám đến gần, đôi mắt to tròn vành vạnh nhìn Vương Huyên chằm chằm, không có vẻ hoà như mọi khi, mà mang đến cảm giác ngột ngạt, đôi môi căng bóng đỏ tươi càng tô điểm thêm vẻ đẹp lạnh lùng ấy.
Lúc này, cô không nở nụ cười xã giao mà hơi nhếch cái cằm trắng như tuyết lên, nhìn Vương Huyên thật kỹ.
Tuy vậy, cô vẫn nhấc chân bước vào trong phòng, đôi giày cao gót thuỷ tinh bước đi trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang thanh thuý, cũng là âm thanh duy nhất trong phòng ăn đầy yên tĩnh này.
Tần Thành đứng dậy, kéo một cái ghế ra tiếp đón.
Tuy nhiên, Triệu Thanh Hạm lại đổi hướng, đi đến chiếc ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi cách đó không xa, rồi ngồi xuống không nói lời nào. Đôi chân của cô cũng không nép sang một bên như thục nữ, mà giơ lên gác thẳng lên bàn trà một cách đầy ưu nhã, hai chân khép lại, không cần lo lộ hàng.
Không thể không nói, đôi chân của Triệu Thanh Hạm đặc biệt thẳng tắp và thon dài, tôn lên vóc dáng gợi cảm của cô.
Loại hình tượng và khí chất này quả thật khác xa Triệu nữ thần thường ngày mà Tần Thành quen thuộc. Hiện giờ, cô thực sự giống với người trong lời kể của Vương Huyên, có phong phạm của một bà hoàng. Hình tượng nữ thần xinh đẹp ngọt ngào đã sụp đổ hoàn toàn.
Triệu Thanh Hạm không nói lời nào, chắp tay ôm ngực, vô tình càng lộ ra đường cong mê người. Cô nhìn Vương Huyên chằm chằm như đang chờ một lời giải thích.
Hai lần liên tiếp bị bắt gặp tại trận. Bây giờ, ánh mắt của cô nhìn về Vương Huyên đã hoàn toàn không có vẻ ôn hoà chút nào. Tuy cả người vẫn cực kỳ xinh đẹp nhưng cô trông có vẻ lạnh lùng, hơi hung.
Vương Huyên đứng dậy, vô cùng nghiêm túc đi về phía Triệu Thanh Hạm.
Ngược lại, Tần Thành rất bình thản. Cậu hiếm khi thấy lão Vương chật vật như vậy, lúc này cũng hơi mong chờ được chứng kiến Vương Huyên giải thích chuyện này ra sao.
"Xin lỗi."
Sau khi tới gần, vậy mà Vương Huyên lại nói thẳng câu xin lỗi? Tần Thành vốn vẫn đang hóng trò vui, còn muốn xem Vương Huyên biểu diễn, nhìn cảnh này, cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Theo cậu, Vương Huyên chưa bao giờ là kiểu người thuận theo khuôn phép.
Thế nhưng, ngay sau đó, Tần Thành lại kinh hãi trợn tròn mắt, xém chút la lên. Cậu không dám tin vào mắt mình, không hổ là lão Vương, vậy mà... dám động thủ với Triệu nữ thần!
Vừa nói xong hai chữ “xin lỗi”, Vương Huyên lập tức vung tay phải lên chém thẳng vào cổ của Triệu Thanh Hạm như đao cắt. Động tác của hắn rất dứt khoát, lại mang theo lực mạnh đến kinh người, khiến không khí xung quanh vang lên âm thanh ầm ầm như bão táp.
Từng tiếng nổ đì đùng truyền ra trong không gian, luồng gió được sinh ra khiến không khí chấn động kích liệt, thổi tung toàn bộ khăn giấy trên bàn trà.
Tần Thành khiếp sợ. Dù biết rằng xưa này Vương Huyên vẫn luôn hành động trái với lẽ thường, nhưng lần này hắn thật quá hung ác, không chút lưu tình ra tay tàn nhẫn với Triệu nữ thần.
Cậu hết sức sốt sắng, há to miệng, đây là kịch bản gì? Lão Vương quá mạnh siêu, định trực tiếp “ra tay ngắt hoa”?!
Triệu Thanh Hạm giật mình, khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc cũng thay đổi. Thật không thể hiểu nổi tên Vương Huyên này, vậy mà dám mạnh mẽ ra tay với mình ngay tại đây.
Cô phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt, tay phải mang theo ánh sáng lộng lẫy óng ánh như một con dao găm, đâm thẳng về phía bàn tay đang lao đến của Vương Huyên. Dù ra tay sau nhưng động tác của cô cực nhanh, khiến không khí rung động không ngớt.
Cùng lúc đó, bàn tay trái của cô nắm lại thành quyền, mặc dù trông nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại mang theo sức mạnh đáng sợ, phát ra âm thanh chấn động ầm ầm, đấm thẳng vào ngực của Vương Huyên,.
Bàn tay phải như đao của Vương Huyên vẫn tiếp tục tiến công. Cùng lúc, hắn cũng vung tay trái lên, chộp về phía nắm đấm nhỏ nhắn của Triệu Thanh Hạm, định mạnh mẽ bắt lấy tay của cô.
Ầm!
Bàn trà vỡ nát, Triệu Thanh Hạm chỉ hơi dùng sức thu hai chân lại mà đã khiến nó chia năm xẻ bảy.
Trong khi đang dùng hai tay tấn công, cô cũng ra sức uốn éo vòng eo thon gọn của mình, giơ đôi chân dài như sợi roi của mình, lần lượt quất thẳng vào đầu và ngực của Vương Huyên một cách chuẩn xác và tàn nhẫn.
Vương Huyên phản ứng thần tốc, ứng biến xuất sắc. Hắn hơi nhào về phía trước, nâng gối phải lên, dùng đùi đỡ lấy hai chân của đối phương, đồng thời, hai tay chộp lấy nắm đấm của Triệu Thanh Hạm, nhìn như muốn đè cô xuống.
Tần Thành ở một bên xem mà chấn động trong lòng. Sau đó, cậu bật dậy như mông lắp lò xo, lao nhanh ra cửa, nhanh chóng đóng lại, không nên để người khác thấy cảnh này.
Vù!
Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn bật ngang ra khỏi ghế sô pha, muốn nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công của Vương Huyên. Đôi giày cao gót dưới chân cô đâm mặt đất thủng lỗ chỗ, có thể thấy, thân thể căng cứng của cô lúc này ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào.
Khuôn mặt của cô tràn đầy sự nghiêm túc, khác hẳn với vẻ thanh tú ngọt ngào thường thấy. Cô hiện đang giữ vững tư thế chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Tần Thành nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy khó thể tin nổi. Trước đây, Vương Huyên cũng từng nói mình không phải đổi thủ của Triệu nữ thần, cậu còn chưa tin. Bây giờ, thấy cô ấy lại có thể đánh ngang tay với lão Vương, cậu mới há hốc sững sờ, bị hoá đá tại chỗ.
Nhưng giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều, Tần Thành gỡ sợi dây điện thoại bàn trong phòng ra, hỏi nhỏ Vương Huyên: “Cần trói lại không?"
Giữa bạn thân và nữ thần, cậu ấy không chút do dự lựa chọn người xếp trước, bắt Triệu nữ thần lại rồi tính tiếp.
Vương Huyên im lặng, thở ra chậm rãi rồi buông lỏng hai tay, không tiếp tục tư thế này nữa.
Còn Triệu Thanh Hạm thì hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thành. Cô cũng thu hồi động tác tấn công bằng cựu thuật, thân thể đang căng cứng dần dần buông lỏng, eo thon vặn vẹo, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra từng tiếng vang thanh thuý.
Vương Huyên mở miệng: "Bội phục, quả nhiên cậu đã sớm thu khí và nội dưỡng thành công!"
Hắn luôn cảm thấy có lẽ Triệu Thanh Hạm rất bất phàm nhưng vẫn chưa có dịp thử sức xem cô mạnh đến mức nào. Cho tới ngày hôm nay, sau lần va chạm ngắn ngủi này, hắn mới tin chắc rằng cô gái này vô cùng lợi hại.