• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhìn thấy Lưu Tuyết lại muốn lấy mũ lưỡi trai giúp mình, Vương Huyên vội vàng tiến lên trước một bước cầm lấy đội lên đầu, bởi vì cái này cũng được làm từ nguyên liệu đặc biệt, có thể chống đạn, nặng khoảng chừng hai cân!

Bầu không khí lúc dùng cơm trưa vô cùng hoà hợp, tâm trạng khiêm tốn muốn thỉnh giáo xem nên làm việc thế nào của Vương Huyên đã hoàn toàn biến mất, mấy người này bảo hắn cứ nhàn nhã mà làm là được.

Sau khi dùng cơm xong, khu làm việc vốn đang trống rỗng lại mất thêm ba người, anh trai đeo kính gọng đen nói mình đã uống nhiều nên đau đầu nên về nhà trước, hai người còn lại thì cũng viện lý do không khác mấy là bao.

Vương Huyên cũng không còn gì để nói, chỗ này không có ai lấy dấu vân tay, không có ai nhận diện khuôn mặt, không có ai kiểm tra, thật sự quá tự do rồi.

Hắn thầm than thở, mặc dù “hoàn cảnh” khá tốt, rất thích hợp để hắn có thể nghiên cứu cựu thuật ở nơi này, thế nhưng hắn cũng biết không thể như thế lâu được, các khía cạnh của một người luyện cựu thuật vẫn luôn khác với người thường.

Cũng may, hắn biết rõ bản thân mình sẽ nhanh chóng đến Tân Tinh, chỉ ở lại đây một thời gian ngắn nên không cần lo để lộ dấu vết.

Không khí ở nơi này cực kỳ thoải mái, cho nên, lúc Vương Huyên xin nghỉ phép chỉ sau hai ngày đi làm, mấy tiền bối trong phòng làm việc tỏ vẻ không có vấn đề gì, dường như việc này là vô cùng bình thường vậy.

Vương Huyên được tài xế đến đón, chở tới trang viên ở ngoại thành kia nhận trang bị và đeo mặt nạ da người lên. Sau đó, hắn lên đường hành động.

Đương nhiên, trên người của Vương Huyên không thể thiếu chiếc áo chống đạn dày ba lớp, chỉ là hắn thay chiếc áo khoác thành một bộ đồ bảo hộ, người bình thường hoàn toàn không chịu nổi sức nặng này.

Lần này hắn muốn chủ động xung phong vây quét địch, còn nguy hiểm hơn lần hành động ở núi Thanh Thành kia, thế nên hắn rất chú ý việc bảo vệ bản thân.

Trên đường, Thanh Mộc nói điểm đến mục tiêu lần này là núi Đại Hưng An, ngôi mộ của liệt tiên chính là được phát hiện trong vùng rừng sâu nước thẳm trên núi.

Việc này khác với phán đoán của Vương Huyên, mới đầu hắn còn tưởng phải là một danh lam thắng cảnh nào đó có liên quan đến truyền thuyết thần thoại cơ.

Thế mà mục tiêu lần này chỉ là một ngọn đồi bình thường ở núi Đại Hưng An, nghe nói nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường, chẳng hiểu vì sao mộ của liệt tiên lại nằm ở đấy.

Vẫn là lão Mục điều khiến phi thuyền, còn Hắc Hổ và Phong Tranh thì đang lau chùi đao và kiểm tra súng năng lượng.

“Thanh Mộc đại ca, anh có bao giờ trải qua lúc mà trực giác và năm giác quan của mình vô cùng nhạy bén hay chưa?”

Trên đường đi, Vương Huyên hàn huyên với Thanh Mộc, với trình độ hiện tại, đương nhiên là hắn không dám nói cho bất kỳ ai biết việc mình đã tiến vào Nội Cảnh Địa, một khi bị đám tài phiệt và viện nghiên cứu sự sống kia biết được thì rất khó nói bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.

Tuy vậy, Vương Huyên vẫn muốn gián tiếp báo cho Thanh Mộc biết, hy vọng có thể tìm hiểu thêm điều gì đó từ cái nhìn của anh ta.

Thanh Mộc còn chưa nói gì thì Hắc Hổ đã trả lời thay. Anh ta bảo rằng trước đây rất lâu mình cũng đã từng có trải nghiệm như thế, khi ấy, anh ta cảm thấy giác quan của mình trở nên vô cùng nhạy bén, có ảo giác như bản thân sắp vũ hoá thành tiên vậy.

Vương Huyên giật mình, hỏi anh ta chuyện này đã xảy ra cách đây bao lâu rồi? Nếu như Hắc Hổ thật sự có thể kích thích trạng thái siêu giác quan thì nói không chừng sau này anh ta vẫn có thể lặp lại chuyện đó, hắn cũng không ngại gián tiếp chỉ điểm cho anh ta.

“Hình như mới được mười năm thôi, lúc đó tôi đang ở chung với mối tình đầu của mình. Sau này thì không làm được nữa, đã từng trải qua một mối tình, đời này tìm đâu ra chân ái!” Hắc Hổ than thở.

Vương Huyên ngẩn người, sau đó muốn tát cho anh ta một cái, bộ dạng chững chạc đàng hoàng mà không biết xấu hổ của tên này thật khiến người ta hết nói nổi.

Thấy Phong Tranh cũng muốn nói gì đó, Thanh Mộc vỗ thẳng vào ót anh ta một cái, bảo: “Tuy rằng nên thả lỏng trước đại chiến nhưng đừng có mà quá trớn. Ừm, Vương Huyện, có phải lúc luyện cựu thuật cậu có cảm ngộ gì đó đúng không?”

Cảm giác của Thanh Mộc nhạy bén, vừa gặp là anh ta đã phát hiện ra Vương Huyên có gì đó khác thường, dường như thực lực của hắn… đã tăng lên một khoảng lớn!

“Lần trước, hình như tôi đã tiến vào một loại trạng thái đặc biệt, thị giác, thính giác, khứu giác cùng với các loại bản năng trực giác đều trở nên mạnh mẽ và nhạy bén lạ thường…”

Vương Huyên vẫn còn đang sắp xếp lại câu cú, suy nghĩ nên gián tiếp nói cho anh ta biết chuyện mình tiến vào Nội Cảnh Địa như thế nào thì ai dè Thanh Mộc đã lên tiếng trước, ông ta tỏ vẻ khá bất ngờ nhưng cuối cùng lại than thở, bảo:

“Đúng là tình huống này rất hiếm khi xảy ra, trong tình huống bình thường, ngay cả tông sư cũng khó có thể kích thích trạng thái ấy. Trong các tông phái cổ xưa khác nhau, trạng thái này được gọi với nhiều cái tên khác nhau, có người gọi đó là cảnh giới Bồ tát không minh, cũng có người gọi là cảnh giới thiên nhân hợp nhất.”

“Tương truyền rằng, ở thời cổ đại, nếu người ở trong trạng thái này mà được các phương sĩ cường đại chỉ điểm, hoặc được những nhân vật cấp giáo tổ trong tông môn tiếp dẫn thì sẽ có thể thu được lợi ích vô cùng to lớn.”

“Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, trừ phi gặp phải tình huống bất ngờ cực kỳ hiếm gặp thì không có ai có khả năng kích thích được trạng thái đó, ngay cả tông sư cũng không theo đuổi được. Huống chi bây giờ tìm đâu ra nhân vật cỡ phương sĩ Tiên Tần hay cấp giáo tổ của tông môn để xin tiếp dẫn. Bởi vậy, dù có tiến vào trạng thái đó thì có ích lợi gì cơ chứ?”

Thanh Mộc nói xong thì lại nhìn Vương Huyên bằng ánh mắt đồng cảm, cảm thấy không có ai tiếp dẫn, làm hắn bỏ qua một cơ hội vô cùng tốt.

Bằng không, dựa theo những truyền thuyết của tông môn thời cổ đại, đây chính là một cơ hội lột xác to lớn!

Vương Huyên cũng hơi bất ngờ. Từ những lời này, hắn đã lấy được một tin tức vô cùng giá trị: Ở thời cổ đại, sau khi kích thích trạng thái siêu giác quan thì cần phải có cường giả tuyệt đỉnh tiếp dẫn thì mới tiến vào Nội Cảnh Địa được? Nói vậy, trường hợp của hắn quả thật khác thường.

Trước mắt, hắn đành phải giữ kín chuyện này, về sau có cơ hội thì hắn sẽ trò chuyện tiếp với Thanh Mộc.

Không lâu sau, bọn họ đã đến khu rừng nguyên sinh thuộc núi Đại Hưng An và bắt đầu theo dõi vùng đồi núi này.

Sau đó không lâu, những nhóm khác thuộc tổ chức thám hiểm cũng đã vào vị trí, số người tham gia hành động lần này hơn nhiều so với lần thăm dò núi Thanh Thành trước kia.

Ít nhất, lần này Thanh Mộc đã mang đến tận mười hai nhóm nhỏ.

Những đội ngũ khác ai nấy cũng đều tinh nhuệ và có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn cả.

“Mau nhìn kia, chỗ đó có vấn đề, nhìn rất quái lạ!” Lão Mục kêu lên.

Ở phía trước ngọn núi, ánh sáng chiếu xuyên qua đấy mơ hồ như bị “bay hơi” vậy, hình ảnh của cả vùng núi bắt đầu bị bóp méo mờ mờ ảo ảo, nhìn vừa kỳ lạ mà lại vừa thần thánh, lại càng toả ra khí tức doạ người.

“Đừng nói thật sự có liệt tiên đấy chứ?!” Đến Thanh Mộc cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đứng cách xa chỗ đó mà anh ta vẫn cảm nhận được sự bất an mãnh liệt tuôn trào trong lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK