Hắn đã sớm thuê được phòng trọ từ hai ngày trước, cũng mướn người quét dọn xong xuôi.
Lúc này, Vương Huyên cứ vậy đi mua sắm các loại vật dụng thường ngày như chăn nệm, khăn mặt, kem đánh răng,...
Hắn hơi bùi ngùi, giờ đây mình phải lo toan vì miếng cơm manh áo rồi.
Đồng thời, điều này cũng khiến Vương Huyên cảm thấy hơi lạ lẫm. Mới mấy tiếng trước, hắn còn đang chiến đấu sống mái với những người khác trong núi Thanh Thành.
Vậy mà bây giờ, hắn đã trở về thành phố, phải bận rộn vì những thứ lặt vặt như khăn mặt, bàn chải đánh răng… Hai ba ngày sau, hắn còn phải bôn ba làm việc nuôi thân nữa chứ.
Vương Huyên có cảm giác như đang sống ở hai thời không khác nhau, thời gian sinh hoạt bị đảo lộn. Thám hiểm núi Thanh Thành rồi sinh hoạt và làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tất cả đều là quỹ đạo của cuộc đời hắn.
Điều này nhất thời khiến tâm trạng của hắn trở nên phức tạp.
Trước đó, Vương Huyên không lập tức đi gặp Thanh Mộc để hỏi về Tân Tinh. Dù sao thì bấy giờ hắn chỉ mới gia nhập tổ chức thám hiểm, còn chưa có cống hiến gì mà đã đòi hỏi cao như vậy, chuyện này không thiết thực lắm.
Nhưng giờ thì có cơ hội rồi, chờ bọn họ định giá xong cuộn giấy da thú màu bạc, hắn sẽ đề cập chuyện này với Thanh Mộc.
Vương Huyên nhanh chóng mua đủ vật phẩm cần thiết, bỏ toàn bộ lên xe taxi.
Nhà thuê của Vương Huyên nằm ở một cư xá cũ, cảnh vật xung quanh cũng khá ổn, cây cối ở đây đã được trồng từ nhiều năm về trước, đều đã trở thành đại thụ, có thể xem như khá vắng vẻ.
Chỗ không tốt chính là cơ sở vật chất khá cũ, không đủ hiện đại.
Căn nhà hắn thuê có một phòng ngủ và một phòng khách, vừa được trùng tu cách đây hai năm, nhìn chung thì cũng khá ổn.
Vương Huyên nhanh chóng gấp chăn nệm, sắp xếp những vật dụng hàng ngày xong xuôi rồi rót cho mình một ly nước, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Điện thoại di động của hắn đã tắt nguồn cả ngày rồi, sau khi mở máy, hắn thấy tin nhắn dồn dập tới tấp. Đầu tiên, hắn gọi cho ca mẹ, báo cho họ biết rằng mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, hai ngày nữa là chính thức đi làm.
Ngay sau đó, cuộc gọi của Tần Thành đã vang lên.
“Lão Vương, cậu ở đi đâu vậy? Tớ nôn nóng muốn chết rồi đây này, cả ngày không gọi điện được, cũng không tìm thấy cậu. Tớ còn tưởng thằng chó Chu Vân kia hãm hại cậu rồi chứ. Làm tớ định tập hợp mấy bạn trong lớp đi báo thù cho cậu, đòi một lời giải thích!”
Tần Thành nói bôm bốp liên tục, khiến Vương Huyên cảm thấy lỗ tai của mình sắp điếc đến nơi.
Nói đi cũng phải nói lại, Tần Thành quả thực rất lo lắng, sợ Chu Vân trả thù, gây bất lợi cho Vương Huyên. Dù sao thì gã ta cũng là con cháu dòng chính của gia đình tài phiệt Tân Tinh.
Vương Huyên rất muốn kể cho cậu ấy, tiểu Chu bị mình đánh rất thảm, xương mũi gãy mất, cánh tay cũng gãy nát, e rằng bây giờ gã ta đang cực hận một thằng con lai nào đó, sao còn thời gian để ý đến chuyện khác nữa.
Nhưng Vương Huyên không dám nói. Hắn sợ sau khi nghe được chuyện này, cái miệng rộng như cái loa của Tần Thành sẽ thông báo cho cả thế giới này biết mất.
Vương Huyên giảm nhỏ âm lượng của điện thoại di động, cầm máy ra xa người rồi nói với Tần Thành rằng mình đang minh tưởng, lần này nhập định rất sâu nên vẫn luôn tắt máy.
“Tớ sắp phải đi rồi, cả ngày nay không tìm thấy cậu đâu, giờ cậu đến đây ăn cơm đi, tầng cao nhất của cao ốc Thương Đỉnh.” Tần Thành hô lên đầy khí phách.
Nhà hàng ở cao ốc Thương Đỉnh có số tầng càng cao thì có giá cả càng lớn. Nào có sinh viên mới ra trường với đồng lương ba cọc ba đồng của mình dám đi ăn ở đây cơ chứ.
Vương Huyên cười giễu: “Có phải bạn gái của cậu đã hồi tâm chuyển ý rồi hay không, cho nên muốn ăn mừng?”
Đương nhiên Vương Huyên sẽ không lo lắng cho túi tiền của Tần Thành, gia đình của cậu ấy rất giàu, chút tiền này chẳng thấm vào đâu.
“Haiz… tình hình không lạc quan lắm nên tớ muốn giải sầu. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ăn uống thả cửa là thoải mái nhất, tối nay gặp nhá!”
Vương Huyên ngồi trong phòng lật xem kim thư, nghiền ngẫm từng nét một. Cuối cùng, hắn vẫn nhịn không được, bắt đầu thôi động ngũ tạng cộng hưởng theo tiết tấu đặc thù được ghi lại trong mấy bức hình trên trang đầu tiên.
Chỉ trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng của hắn hơi đau nhức, quả đúng như lời của Thanh Mộc, thứ này khó luyện cực kỳ.
Nhưng hắn có hơi nghi ngờ, sau khi tu luyện, mình cũng đâu có vẻ mặt trắng bệch giống như Thanh Mộc? Hắn cảm thấy loại đau đớn này cũng không tới mức như thế, bản thân mình vẫn có thể chịu nổi.
“Tốt nhất mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Vương Huyên không dám chủ quan, bởi vì, pháp môn này có thể là thể thuật được chính tay Trương Đạo Lăng truyền lại, lai lịch này thực sự quá lớn.
Đạo gia đã tồn tại từ rất lâu rồi, những loại tư tưởng như Hoàng Lão đều liên quan đến Đạo gia.
Còn Đạo giáo thì xuất hiện muộn hơn, do Trương Đạo Lăng khai sáng.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu Trương Đạo Lăng ở vào niên đại mà Cựu thuật phát triển rực rỡ như thời Tiên Tần thì ông ta tuyệt đối vẫn là một trong những phương sĩ đỉnh cao nhất.
Vương Huyên nhìn ra bên ngoài, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, đã đến lúc khởi hành.
Khu vực quanh cao ốc Thương Đỉnh vô cùng sầm uất. Ở đây có một khu thương mại cỡ lớn với lưu lượng khách cực đông.
Sau khi tới đây, Vương Huyên vào thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất có ba nhà hàng ăn, mặc dù giá cả rất đắt đỏ nhưng luôn luôn đắt khách.
Xem ra Tần Thành đã đặt trước, nếu không có gì sai thì hẳn là chỗ “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.
Trước đây, Tần Thành cũng từng mời khách ở chỗ này, theo lời cậu ấy, thức ăn ở đây có hương vị chính thống nhất.
Vừa tiến vào, Vương Huyên chợt giật mình, nơi này được người… đặt hết rồi?
Toàn bộ Lưu Kim Tuế Nguyệt được bao trọn!
Vương Huyên chỉ có thể thầm than, đúng là giàu có. Đặt một bàn ở đây cần phải tốn hai, ba tháng tiền lương căn bản của người lao động bình thường, thế mà bây giờ chỗ này lại bị người ta bảo trọn cả.
Hắn nhìn vào trong, phát hiện có nhiều ghế vẫn còn trống, chắc là đụng phải thần hào rồi, người ta muốn thanh tịnh nên bao trọn chỗ này.
“Vương Huyên?!” Bỗng dưng có người gọi hắn, giọng điệu không được thân thiện cho lắm.
Diện tích của Lưu Kim Tuế Nguyệt rất lớn, ở phía bên kia, có mấy cô gái phát hiện ra hắn, dắt tay nhau đi tới.
Vương Huyên chỉ nhận ra hai cô gái trong đó, một người là Chu Đình, con gái của Chu Minh Hiên, còn là em họ của bạn gái cũ. Hôm nay, cô ta trông khá năng động, không có bộ dạng ngủ gà ngủ gật như lần trước, cô mặc một bộ váy dài, để lộ dáng ngọc xinh xắn yêu kiều.
Người còn lại cũng là bạn học đại học của Vương Huyên, cô ấy sinh ra ở Cựu Thổ, lần này cũng được tuyển chọn đến Tân Tinh, thật không ngờ có thể gặp lại cổ ở chỗ này.
“Vương Huyên nào, chẳng lẽ là tên bạn trai cũ của Lăng Vi…” Ở bên cạnh, một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng mở miệng với vẻ mặt bất thiện.
“Chính là hắn.” Chu Đình gật đầu.
Những cô gái này đều mặc đồ trang trọng theo phong cách dạ hội, ai nấy đều có dáng dấp và mặt mũi từ mức khá trở lên, không trẻ trung xinh đẹp thì cũng quyến rũ ưu nhã.
Cô gái mặc váy dạ hội màu trắng và mang giày cao gót khảm viền thủy tinh này nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Vương Huyên vài lần, xét nét hỏi: “Anh có phải đàn ông hay không, đã chia tay hơn một năm rồi, còn tới đây làm gì cho chật đất?”
Vương Huyên cau mày, lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng, trước đó hắn thật sự không biết tình huống ở chỗ này, nói thế nào cũng không trách hắn được nha.
Cô gái mặc váy dạ hội màu trắng kia hất hàm, liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, nói với giọng đầy khinh bỉ: “Chỗ này không chào đón anh, đây cũng không phải nơi cậu có thể tới, mời anh lập tức đi cho khuất mắt tôi!”
Vương Huyên không có thói quen nhẫn nhịn với người lạ. Sau khi nghe xong những lời này, hắn bình tĩnh mở miệng: “Tôi ở đâu thì mắc mớ gì tới cô, cô là cái thá gì?