Lai lịch của đám người kia không đơn giản, việc giết Vương Huyên chỉ là thuận tay làm mà thôi?
Sau khi nghe được câu trả lời này, Vương Huyên lấy tay phải nhẹ nhàng rạch một đường, một chiếc lá vàng đang rơi xuống nhanh chóng bị cắt làm hai nửa, rơi xuống đất.
Trưa nay, hắn đi bộ ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Bởi vì ở bên ngoài nên hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói với Thanh Mộc mình sẽ tham dự hành động lần này.
Mặc dù không nói nhiều qua điện thoại nhưng Vương Huyên cũng đã nắm được tình hình sơ bộ, đám người nọ đến từ một tổ chức có tên là “Máu Xám”, chuyên nhận làm thuê, đi thám hiểm… hay thậm chí còn giết người.
Dựa trên giải thích của Thanh Mộc, tổ chức này rất có thực lực, chủ yếu hoạt động ở Tân Tinh, còn từng nẫng tay trên một phát hiện quan trọng nào đó của tổ chức thám hiểm.
Sau khi biết được nơi bọn họ tới, Thanh Mộc lập tức báo cáo lên trên, tổ chức thám hiểm nhanh chóng cử ra một đội ngũ mạnh mẽ tới, dốc toàn bộ sức lực chuẩn bị đuổi giết bọn này, trả mối thù ngày xưa.
Huống chi, cho dù không có ân oán trước kia thì lần xác định được vị trí mộ của liệt tiên này cũng đủ để gây nên một cơn sóng lớn trên Cựu Thổ.
Nếu nhận được tin thì đoán chừng chẳng ai có thể thờ ơ được, tất nhiên phải tham gia vào rồi.
“Mời được cả tổ chức Máu Xám để giết mình, kẻ này không thiếu tiền, vả lại cũng không muốn để lộ thân phận. Chẳng sao cả, từ từ rồi tao sẽ tìm ra mày.”
Bị chặn giết một cách khó hiểu, suýt nữa đã bị giết chết toi ngay trong thành phố, đến cả Vương Huyên cũng không thể ôn hoà nhã nhặn được nữa. Nếu không thể truy ra kẻ đứng sau chuyện này thì những chuyện như thế này sẽ còn tiếp diễn.
Rất nhanh, hắn bị tin tức chấn động về mộ của liệt tiên thu hút, vậy mà lại có thể phát hiện ra một địa điểm quan trọng như thế trên Cựu Thổ.
Chỉ là không biết chuyện lần này là thật hay giả, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng từng có không ít lần bảo là phát hiện ra mộ của liệt tiên, nhưng cuối cùng chẳng có lần nào là thật cả.
Sau khi khai quật ra những địa cung trước kia, người ta phát hiện ra đó chẳng qua chỉ là những ngôi mộ lớn của cường giả phương sĩ đỉnh cao thời Tiên Tần mà thôi.
“Nếu lần này là thật thì những kinh văn và đồ vật có liên quan đến liệt tiên được khai quật ra chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn đến thế giới này.”
Vương Huyên nghĩ thầm, trong thời đại mà cựu thuật đang dần bị suy tàn này, nếu thật sự xuất hiện những thứ như thế, thì chắc hẳn đà suy thoái sẽ có thể được cứu vãn phần nào.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn đi cắt một mái tóc ngắn trông rất năng động, để che đi mấy ngọn tóc cháy xém ở bên tai, vì ngày mai hắn còn phải đi làm chính thức nữa.
Hắn vừa nghĩ tới chuyện mộ của liệt tiên, có thể mình sẽ đi vào chốn rừng sâu nước thẳm nào đó để tham gia hành động bất cứ lúc nào, phải kinh qua những trận đánh máu me, lại còn vừa phải chuẩn bị đi làm nữa chứ. Hai loại trải nghiệm và tư tưởng này khiến cho tâm trạng của Vương Huyên không được tự nhiên cho lắm.
Cũng may là hôm sau Thanh Mộc không đến tìm hắn, cuối cùng Vương Huyên cũng không phải xin nghỉ ngay ngày đầu tiên đi làm, nhậm chức một cách thuận lợi.
Đây chính là chi nhánh của viện thiết kế trực thuộc công ty con của tập đoàn Tinh Tế, nghe có vẻ cao sang nhưng thật ra hoàn toàn không phải vậy.
Hiện giờ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến các loại kỹ thuật thăm dò và du lịch thâm không thì đều do các tập đoàn phía Tân Tinh phụ trách, còn các tập đoàn khoa học kỹ thuật trên Cựu Thổ thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nhiều năm trôi qua, viện thiết kế của các công ty con thuộc tập đoàn Tinh Tế vẫn chưa cho ra được bất kỳ thành quả đáng chú ý nào, đều sắp hoang vu cỏ dại mọc thành cụm rồi.
Còn về phần viện thiết kế nơi Vương Huyên làm việc thì càng đừng nhắc tới làm gì, chỗ này thật sự đã trở thành một viện dưỡng lão, nhịp điệu làm việc… khá chậm.
Ngày đầu tiên sau khi đến nhậm chức, Vương Huyên phát hiện ra một vài bàn làm việc trong phòng ban đều trống không, chỉ có năm sáu người đi làm. Lúc hắn đến chào hỏi mấy người đó thì mới thấy một đàn anh đeo kính đen đang ngủ gà ngủ gật khi đang xem tin tức buổi sáng trên máy tính.
Chỉ có một cô bé trông có tinh thần duy nhất đang cầm cái gương nhỏ trong tay để thoa son môi phản ứng kịp, thấy có người tới, cô cũng nhiệt tình chào hỏi một phen.
Nhìn mấy người đồng nghiệp với dáng vẻ già nua thiếu sức sống, Vương Huyên cũng chỉ biết câm lặng. Ban đầu, sở dĩ hắn chọn đến đây làm việc cũng vì nghe nói công việc ở đây khá nhẹ.
Thế nhưng, dù là vậy, hắn cũng không ngờ rằng lại rảnh rỗi đến mức độ này. Mới sáng sớm thôi mà đã có hai chị gái rủ nhau sau giờ tan làm sẽ cùng đi đánh mạt chược.
Còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nói chuyện điện thoại với người nào đó hơn nửa tiếng đồng hồ, hẹn cuối tuần này sẽ đi câu cá.
Tuy nhiên, những người này lại tỏ vẻ vô cùng hiền lành với Vương Huyên, chẳng hề có ý tứ bài xích một ma mới như hắn. Họ còn nói lâu rồi mới có người mới, buổi trưa này sẽ tổ chức tiệc đón tiếp hắn, cũng không cần chờ đến ban đêm tan ca.
Vương Huyên nghĩ mình là người mới, cũng nên để lại ấn tượng tốt với những tiền bối này, bảo mình sẽ mời khách, thế mà mọi người đều phản đối, bảo hắn bỏ suy nghĩ này đi.
Buổi sáng, Vương Huyên còn muốn tìm việc gì đó để làm, kết quả lại bị mọi người ngăn cản, bảo trước tiên hắn cứ làm quen với môi trường làm việc một thời gian đã, không cần vội.
Đến nước này, xem như hắn đã rõ rồi, chỗ này thật sự là một viện dưỡng lão thứ thiệt.
Duy chỉ có một cô gái nhỏ hơn Vương Huyên tên là Lưu Tuyết rất thích chưng diện, cũng là người hoạt bát nhất trong phòng làm việc. Theo những gì cô bé nói, người muốn nhẹ nhàng mới chạy tới đây làm việc, cô bé cũng mới nhậm chức vào tháng bảy, sớm hơn Vương Huyên mấy tháng thôi.
Cho tới trưa, Vương Huyên đang xem Đạo tạng trên máy tính, hoá ra đây vậy mà lại là cách để sử dụng thời gian hợp lý. Hắn nghĩ, công việc như thế này cũng không tệ, hẳn là có rất nhiều người muốn mà không được.
Buổi trưa, lúc đi dùng cơm thì lại có thêm một khúc nhạc đệm phát sinh, khi Lưu Tuyết vô cùng nhiệt tình đi lấy áo khoác giúp Vương Huyên thì làm rơi loảng xoảng, chiếc áo khoác nặng hai mươi mấy cân rơi khỏi tay, suýt nữa đã đập vào chân cô bé, làm cô bị doạ thét lên một tiếng.
Cô bé không thể tưởng tượng nổi, chỉ một chiếc áo khoác thôi sao lại nặng đến thế cơ chứ? Cô bé nhìn Vương Huyên chằm chằm như đang nhìn quái vật, mang vẻ mặt khó tin nhấc chiếc áo khoác nằm dưới đất lên lần nữa, phát hiện quả thực cân nặng này vượt quá sức tưởng tượng.
Những người khác nhanh chóng vây quanh, ai nấy thử cầm lấy chiếc áo khoác, đều tấm tắc lấy làm kinh ngạc.
Vương Huyên vội vàng giải thích, nói gần đây mình đang tập thể dục nên mới đặt làm một chiếc áo khoác đặc biệt khoác đi làm để rèn luyện thể lực.
Cả đám đều bừng tỉnh, liên tục khen Vương Huyên có nghị lực, kiểu tập thể dục mọi lúc như thế này đáng để mọi người học hỏi.