Nhưng về tổng thể, bầu không khí cũng xem như khá tốt, cho dù là bạn học đến từ Tân Tinh hay được sinh ra tại Cựu Thổ thì trước khi đi, họ đều hứa hẹn rằng nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ giúp đỡ những bạn học ở lại bên này.
Ở thành phố xa xa, những dãy đèn đường sáng chói đan vào nhau như những sợi xích bạc, ánh đèn vô tận nhưng phối hợp hài hoà, tạo thành một bức tranh ánh sáng vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.
Cũng trong lúc này, vô số ngôi sao trên trời đồng loạt "lên đèn", khiến cho cả một vùng trời như được thắp sáng.
Có vài người hơi say rượu, mang theo men say, không phân biệt được đâu là ánh sao trên bầu trời, đâu là ánh đèn chốn nhân gian, dường như bầu trời và nhân gian đã liên kết lại cùng nhau.
Rốt cuộc, vẫn có người không kiểm soát được bản thân, ngồi đó khóc thành tiếng, hẳn là người không được tuyển chọn nên càng uống càng cảm thấy mất mát, không kiềm được nước mắt.
Vương Huyên cùng vài người bạn còn tỉnh táo nhanh chóng đưa người đó vào trong phòng để hắn nghỉ ngơi cho tỉnh rượu, cuối cùng cũng không có vấn đề gì khác xảy ra.
Lúc này, có người đi về phía Vương Huyên, cầm một ly rượu óng ánh trong tay. Rượu trong ly nhẹ nhàng sóng sánh, toả mùi hương thơm ngát.
Tần Thành thấy vậy thì tức tốc tiến đến sánh vai cùng Vương Huyên, đối mặt với người này.
Người đến để tóc dài tới tai, khuôn mặt tuy chưa đến mức đẹp trai nhưng đôi mắt cực kỳ có hồn, toả ra khí chất hống hách rõ rệt, khiến người khác ấn tượng sâu sắc.
"Khổng Nghị, cậu đừng có mà kiếm chuyện." Tần Thành cảnh cáo.
Nếu nhắc đến ai ở đây có quan hệ xấu nhất với Vương Huyên, ngoại trừ người này ra thì còn có thể là ai nữa.
Vương Huyên thường ngày luôn ung dung chững chạc, có quan hệ rất tốt với tất cả bạn học trong lớp.
Sở dĩ Khổng Nghị đến từ Tân Tinh này trở mặt với Vương Huyên, chủ yếu là bởi vì lúc nhập học, cậu ta cũng đã từng theo đuổi Lăng Vi, thế nhưng cuối cùng thì Vương Huyên lại trở thành bạn trai của cô ấy.
"Cậu nghĩ gì thế, cho rằng tôi không biết phân rõ phải trái hay sao, muốn gây sự ngay tại đây à?" Khổng Nghị là loại người khá hiếu chiến, cậu ta khiêu khích Tần Thành chỉ vì thái độ mới nãy của cậu ấy mà thôi.
Vương Huyên ngăn Tần Thành lại, nâng ly với Khổng Nghị, khuyên: "Uống rượu đi, đều là bạn học cả, sắp phải chia tay rồi, còn chuyện gì không thể bỏ qua được cơ chứ, huống hồ vốn cũng chẳng có chuyện gì cả."
Khổng Nghị liếc xéo Tần Thành rồi chạm ly với Vương Huyên, uống một hớp, nói: "Đi, bên này, chỗ của tôi có vài món ngon mới được chuyển đến từ Tân Tinh, mời cậu trước khi chia tay."
Vương Huyên sóng bước cùng cậu ta, Tần Thành không yên tâm nên cũng vội vã đi theo, lo rằng sẽ xảy ra chuyện.
"Đây, loại Thâm Hải Giao ngư này cậu chắc hẳn chưa ăn lần nào, thứ này ở Tân Tinh cũng được xem như đặc sản quý hiếm."
"Còn thứ này là Tuyết ngưu được nuôi dưỡng và thuần hoá trên vùng thảo nguyên dưới chân núi tuyết kia, chất thịt cực ngon, các bộ phận được lựa chọn kỹ càng để làm sashimi. Ở Tân Tinh, đây cũng là món ngon cao cấp chứ đừng nói đến chỗ này, cậu chắc chắn chưa ăn qua, thứ này chuyên được cung cấp riêng cho vài lão già, nếm thử đi, rất tươi ngon đó."
Khổng Nghị đưa Vương Huyên vào một gian phòng, giới thiệu món ngon trên bàn cho hắn, cả người nồng nặc mùi rượu.
Tần Thành thì lại không ưa lắm, chủ yếu là vì cảm thấy cậu ta quá hống hách, vừa mở miệng nào là chỉ có ở Tân Tinh, rồi lại khẳng định người khác chưa từng được ăn, lời ăn tiếng nói đầy vẻ trịch thượng kẻ cả.
Vì thế, hắn tức giận đáp trả: "Mấy thứ này thì có gì mới lạ, có biết tôi ăn sashimi Tuyết ngưu đỉnh như thế nào không? Khi mặt trời vừa mọc tại phương Đông, vào thời điểm ánh bình minh đầu tiên vừa chiếu xuống, tôi đuổi bắt đàn bò trên Đại Thảo nguyên Hulunbuir, đây mới là lúc thịt bò mềm nhất!"
Khổng Nghị tức thì ngẩn tò te, Vương Huyên cũng á khẩu không nói nên lời.
"Ha ha..."
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người đi vào, tất cả đều cười to.
"Mới mẻ, đây chắc chắn là cách ăn mới lạ nhất, sau khi về Tân Tinh, tớ nhất định phải thử mới được." Đến cả Từ Văn Bác luôn lạnh lùng cũng phải nở nụ cười.
Khổng Nghị vừa suy nghĩ thì đã hiểu đầu cua tai nheo, bọn này rõ ràng là không yên tâm, đang nhìn lén, sợ cậu gây chuyện đây mà.
Cậu ta lập tức có vẻ bất mãn, phàn nàn: "Tớ bất kham đến vậy à, tại sao phải gây sự với Vương Huyên chứ. Hơn nữa, bây giờ khiêu khích cậu ấy thì tớ mới là người bị ăn đòn, căn bản không phải đối thủ của cậu ta. Sắp chia tay rồi, tớ đặc biệt chuẩn bị vài của ngon vật lạ cho người ta, đây đều là món đại bổ. Tớ biết Vương Huyên đam mê luyện cựu thuật nên mới chuẩn bị những thứ bổ dưỡng cơ thể này."
"Tớ có thể làm chứng, Khổng Nghị quả thật đã tốn không ít công sức vì muốn hoà giải với Vương Huyên trước lúc chia tay." Tô Thiền mở lời.
Vương Huyên cũng gật đầu: "Tôi biết rồi, không bàn lật lại quá khứ làm gì, mọi chuyện đều đã qua rồi. Chúc cậu tương lai rực rỡ, đạt được thành tựu siêu phàm."
Vương Huyên cụng ly cùng Khổng Nghị, Tân Thành cũng đi tới lấy vài miếng thịt bò bỏ vào miệng rồi cụng ly, chép chép miệng: "Đúng là ngon hơn vị thị bò trên Đại Thảo nguyên Hulunbuir."
Ba người cùng cụng ly, uống một hơi hết sạch.
"Vương Huyên, con người của cậu không tồi. Thú thật, nếu không phải vì lúc trước cùng theo đuổi Lăng Vi thì tính cách của cậu rất hợp gu của tôi, không chừng chúng ta đã sớm trở thành bạn thân rồi." Khổng Nghị cũng nói toạc ra.
"Bây giờ cũng chưa muộn, chúng ta là bạn học, cũng là bạn bè." Vương Huyên đáp.
"Lăng Vi còn chưa tới, đoán chừng sẽ tới trễ." Chu Khôn nhỏ giọng báo cho Vương Huyên.
Không lâu sau đó, Vương Huyên vai kề vai cùng Khổng Nghị, hai người đều nồng nặc mùi rượu đi ra ngoài bãi cỏ khiến cả đám nhìn lấy nhìn để, hai người bọn họ... vậy mà lại thân thiết như thế?
Đến cả hai người này mà còn có thể làm hoà, bầu không khí cũng tức thì sôi động hơn hẳn. Mọi người đều nâng ly cạn chén, ai nấy đều chìm trong men say.
Mấy người Cựu Thổ sắp được đến Tân Tinh kia thì lại đang không ngừng mơ mộng về một cuộc sống hoàn toàn mới.
"Ước mơ của các cậu là gì?" Có người hỏi, đồng thời, cậu ta cũng nói ra khát khao của mình.
"Đến lúc an cư lập nghiệp bên kia xong, tớ nhất định phải mua một căn biệt thự ở chỗ nào non xanh nước biếc như thế này. Ừ, nhân khẩu ở Tân Tinh sẽ càng ngày càng nhiều, phải mua ở nơi nào xa một chút, có giá trị tiềm năng thật lớn."
Vương Huyên nở nụ cười, nói: "Cậu mà có thể nghĩ đến chuyện này thì đương nhiên người khác đã làm trước rồi, nơi cậu ao ước..."
Lời này vừa ra, Tần Thành đã vội chen mồm vào: "Được ở riêng với Triệu Thanh Hạm..."
Hắn bộp chộp như vậy khiến lời nói sau đó của Vương Huyên trở nên biến tướng: "... đã sớm đông nghìn nghịt rồi."
Xung quanh, cả đám đều nhìn Vương Huyên bằng ánh mắt kỳ lạ.
Hắn vỗ bả vai của Tần Thành cái bốp, nói: "Cậu lanh chanh cái gì thế."
Song, không khí xung quanh bỗng trở nên yên ắng lạ thường, cả đám đều nhìn về phía sau Vương Huyên khiến hắn phải lập tức lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng ngoảnh đầu lại, trong nháy mắt, bắt gặp Triệu Thanh Hạm vô cùng xinh đẹp.