Q1 - Chương 029: Nẫng tay trên (1)
Cuộn giấy da thú này có kích thước cỡ một thước vuông, lấp lánh ánh bạc, phía trên có khoảng vài trăm ký tự dày đặc, không phải được viết bằng mực mà được khắc bằng dao.
Vương Huyên dùng tay vuốt ve, hoa văn rõ nét, cảm giác tiếp xúc nổi bật, kỹ thuật khắc dao cực kỳ tinh xảo, mỗi một ký tự đều có một loại ý cảnh, tràn đầy mỹ cảm.
Nhưng mà, hắn không nhận ra bất cứ ký tự nào hết!
Vẽ bùa vẽ quỷ gì vậy? Nét vẽ rất phong phú, hết sức phức tạp. Vương Huyên cố liên tưởng nó với chung đỉnh văn nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy bất kỳ điểm tương đồng nào cả.
Hắn hết nhìn từ trái sang phải, rồi lại nhìn từ phải sang trái, mấy chữ này cũng không phải giáp cốt văn, rốt cuộc là văn tự thời đại nào vậy, sao một chữ hắn cũng không biết vầy nè.
Hắn dùng phương pháp tốc ký, nhìn chằm chằm mấy trăm ký tự này, xem chúng như ảnh chụp, cố gắng khắc ghi vào trong đầu.
Bây giờ không biết cũng không sao, trở về rồi tìm hiểu cũng được, không thì nhờ người khác giúp, chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Điều quan trọng nhất hiện tại là phải ghi nhớ toàn bộ những chữ này.
Vì muốn giữ bí mật cho lần hành động này, mọi người không được phép mang theo các loại thiết bị liên lạc, nếu không thì Vương Huyên đã móc ra chụp ảnh rồi.
Tuy trên người có máy quét nhỏ cỡ một chiếc cúc áo nhưng hắn lại không muốn dùng, vì đây là vật được tổ chức thám hiểm cung cấp, cuối cùng sẽ phải nộp lại.
Vương Huyên kiên trì ghi nhớ, cảm thấy độ khó khá lớn. Hắn không nhận ra mấy trăm ký tự phức tạp này nên chỉ có thể ghi nhớ hình ảnh của chúng.
Cũng may, những năm gần đây, Vương Huyên đã luyện được khả năng này. Khi luyện tập căn pháp cựu thuật, lúc nào hắn cũng phải tồn tưởng ra những cảnh vật cực kỳ phức tạp, không thể xảy ra nửa điểm sai sót.
Lúc này, Vương Huyên xem toàn bộ cuộn giấy da thú như một bức tranh phức tạp, khắc sâu từng nét vẽ vào trong đầu, không ngừng tồn tưởng.
Vương Huyên vững tin mình có thể khắc ghi toàn bộ vào đầu mà không xảy ra sai sót nào.
Tuy nhiên, cuối cùng Vương Huyên vẫn mở máy quét hình cỡ nhỏ lên, bắt đầu quét những ký tự này theo mọi hướng xung quanh. Hắn sợ góc độ khác nhau thì những văn tự này sẽ có ý nghĩa khác.
“Dù phải nộp lên thì cũng hi vọng Thanh Mộc cho phép mình giữ một bản sao.”
Vương Huyên không định chiếm làm của riêng. Thứ nhất, hắn cảm thấy đây là thành quả từ công sức của tất cả mọi người.
Thứ hai, Vương Huyên cho rằng, ăn mảnh một mình sẽ không có kết cục tốt. Có lẽ máy quét trên người mình vẫn luôn hoạt động ngầm, ghi chép lại toàn bộ quá trình của lần hành động này.
Thế gian này không thiếu pháp môn kỳ diệu, có nhiều đồ tốt lắm. Đám tài phiệt khai quật khắp Cựu Thổ, đến cả vật quý hiếm như thẻ tre vàng kim kia họ cũng tìm thấy. Thế nhưng, hắn chưa từng nghe nói có người luyện thành những thứ này.
Điều quan trọng nhất là bản thân mỗi người, cuối cùng vẫn phải xem ai có khả năng lĩnh ngộ và chân chính luyện thành những gì được truyền lại.
Vương Huyên đồ rằng, trong thời gian ngắn, phỏng chừng chẳng có ai luyện được bản kinh văn này, hoặc ngay cả ý nghĩa tinh tuý của nó, cũng không có người nào phân tích ra được.
Suy cho cùng, cho đến lúc toạ hoá, ngay cả vị cường giả phương sĩ đỉnh cao như người mặc vũ y kia vẫn phải chăm chú nghiên cứu cuộn giấy da thú này. Y mạnh đến vậy mà còn chưa nghiên cứu ra thì người ngày nay luyện bằng cách nào?
Tiếp theo, hắn lấy hộp ngọc ra.
Chiếc hộp này được làm từ một khối ngọc trắng noãn nhu hoà, trông rất đẹp đẽ. Chỉ có điều, bên trong có lấm tấm vài vệt máu khô, chứng tỏ đây là một món cổ vật.
Ở bên trong, có vài miếng vàng lá được đính lại với nhau, tựa như những tờ giấy vàng tạo thành một quyển kim thư mỏng.
Vương Huyên nhìn xuống, chỉ thấy có năm miếng. Mỗi trang sách vàng này đều có hình vẽ người nhưng không có văn tự chú thích. Những hình vẽ kia rất ăn khớp và liền mạch, miêu tả những động tác rất chi tiết.
Vương Huyên tin chắc, đây là một môn thể thuật rất cao thâm, những động tác phức tạp để thôi thúc lục phủ ngũ tạng này chắc chắn không hề đơn giản.
Một lần nữa, Vương Huyên bắt đầu tập trung ghi nhớ. Nói tóm lại, so với một nùi ký tự trên cuộn giấy da thú thì những tranh vẽ hình người quen thuộc này dễ nhớ hơn nhiều.
Sau đó, hắn lại quét kim thư một lượt, ghi chép lại toàn bộ.
Vương Huyên biết, mình chưa chắc có thể ngộ được gì từ cuộn giấy da thú, ít nhất thì trong thời gian ngắn. Đó là thứ chỉ phương sĩ đỉnh cao mới có thể nghiên cứu.
Có lẽ, đối với mình, kim thư này còn có giá trị cao hơn cuộn giấy da thú kia nhiều.
Vương Huyên tìm một nơi ẩn nấp, tựa lưng vào vách đá, cầm súng năng lượng trong tay, sau đó xem xét tỉ mỉ lại kim thư và cuộn giấy bạc
Thời gian lặng yên trôi qua, nhóm người Thanh Mộc, Hắc Hổ vẫn chưa trở lại. Có lẽ, vì những đường hầm được đào sẵn như mạng nhện này rất phức tạp nên bọn họ khó thể nào đuổi kịp kẻ địch trong thời gian ngắn.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Huyên đột nhiên cảm thấy không rét mà run. Hắn không do dự chút nào, giơ súng năng lượng trong tay lên bắn loạn xạ, từng chùm sáng chói mắt bắn những tảng đá xung quanh vỡ nát, bụi bay tứ phía.
Một bóng người nhanh nhẹn như hổ báo hiện ra, động tác gọn gàng, liên tục né tránh những chùm sáng năng lượng bắn tới. Thân thể của gã ta bay lên như diều hâu, phóng đến phía sau một tảng đá rồi biến mất.
Vương Huyên trở nên cực kỳ nghiêm túc, đây chắc chắn là một đại cao thủ.
Mới vừa rồi, khi bị kẻ này áp sát chỉ còn năm mét, Vương Huyên mới kịp phát giác ra rồi bắn tới tấp. Thế nhưng, đối phương vẫn có thể né tránh toàn bộ phát súng của hắn nhanh như chớp.
Người bình thường chắc chắn không có khả năng này. Kẻ này chắc chắn có thực lực không dưới Thanh Mộc, trình độ cựu thuật cực cao, thực lực khủng bố.
“Người phe mình!” Một giọng đàn ông truyền đến từ phía sau tảng đá đằng xa. Đồng thời, kẻ đó cũng bước ra, để lộ bộ trang phục bảo hộ giống với cái Vương Huyên đang mặc.
Vương Huyên không đáp lời, vẫn trốn sau tảng đá, cầm chặt súng năng lượng trong tay, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.
Người nọ rất nguy hiểm, nhất là vừa nãy, ông ta im hơi lặng tiếng đến gần khiến Vương Huyên nổi da gà. Rõ ràng, đối phương muốn ra tay với hắn.
Đúng lúc này, có nhiều người từ bên ngoài tiến vào trong địa cung, đều cầm súng năng lượng trên tay, tất cả đều núp đằng sau những tảng đá và ngóc ngách ở khắp nơi.
Bỗng, một cô gái mở miệng nói: “Chúng tôi và Thanh Mộc là chỗ quen biết, cậu không nên hiểu lầm hay phán đoán sai. Mau đưa đồ vật cho tôi, những phát hiện ở đây rất quan trọng, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Chúng tôi là người phụ trách tiếp ứng, có nhiệm vụ nhanh chóng dẫn cậu rời khỏi địa cung này. Chúng ta còn chậm nữa thì viện quân của nhà họ Chu và nhà họ Lăng sẽ bao vây nơi này mất.”
Vương Huyên hỏi: “Nếu là người phụ trách tiếp viện, vậy tại sao ban nãy các người lại tính ra tay với tôi?”
Hắn tin chắc rằng, nếu không phải luôn cầm súng năng lượng trong tay, đồng thời có phản ứng nhanh nhạy hơn xa người thường thì nói không chừng, mình đã bị vị đại cao thủ kia tập kích thành công.
Người đàn ông mới vừa xuất thủ ban nãy cũng lên tiếng: “Cậu hiểu lầm rồi, khi tiến vào trong động, chúng tôi cần phải luôn duy trì cảnh giác. Thân là người dẫn đầu, tôi có trách nhiệm do thám và loại bỏ những nguy hiểm tiềm tàng. Vừa nãy, cậu trốn trong bóng tối làm tôi không nhận ra được là người phe mình. Nhưng tốc độ phản xạ của cậu thật đáng kinh ngạc, rất tốt!”
Vương Huyên không hề bị lung lay, giả giọng khàn khàn, nói: “Nếu là người phe mình, vậy chúng ta cùng chờ Thanh Mộc, Hắc Hổ bọn họ trở về đi.”