Buổi chiều, Vương Huyên nghiên cứu thể thuật và tìm hiểu căn pháp trong phòng. Sau đó, hắn đi ra cánh rừng bên ngoài cư xá, bắt đầu thu khí và nội dưỡng dưới ánh trăng.
Vương Huyên thả lỏng cơ thể, tâm trí cực kỳ tĩnh lặng, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi tâm hồn, lúc này, hắn cảm giác trong và ngoài cơ thể trở nên thông suốt, các giác quan cũng được tăng lên cao độ.
Đột nhiên, Vương Huyên cảm thấy trán của mình nhói lên như bị vật bén nhọn nào đó đâm xuyên qua. Hắn lập tức rùng mình, cảm thấy sợ hãi cực độ mà cấp tốc di chuyển cơ thể trong vô thức, hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên.
Xoẹt!
Sau một tiếng vang nhỏ, Vương Huyên cảm giác huyệt thái dương nóng lên, một luồng khí sượt qua mang tai, mang theo vài sợi tóc bị đứt và phát ra mùi khét lẹt.
Vèo!
Chỉ trong một khắc, Vương Huyên vọt thẳng vào cư xá trong rừng cây um tùm như một con báo săn.
Đây là một cư xá cũ kỹ, trải qua mấy chục năm, cây cối được trồng ngày trước giờ đã sớm phát triển thành đại thụ che trời, trong nháy mắt, bóng dáng của Vương Huyên đã biến mất sau những cành lá sum suê.
Lúc này, hai mắt của Vương Huyên giống như hai thanh kiếm sắc bén, nhìn chằm chằm về một hướng, đồng thời, trái tim hắn cũng đang nhảy lên dồn dập.
Hắn vừa bị nhắm bắn!
Tình thế ban nãy có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không kịp ngả người sang một bên thì Vương Huyên chắc chắn đã bị xuyên thủng đầu rồi, ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Vào khoảnh khắc khi viên đạn bay đến, hắn cảm nhận được luồng không khí chấn động, nghe thấy tiếng rít vang vọng bên tai, viên đạn sượt qua thái dương rồi cắt đứt vài sợi tóc của hắn.
Là ai? Dám nổ súng trong khu dân cư, kẻ này quá mức trắng trợn, thật không tưởng tượng nổi!
Ở Cựu Thổ, vũ khí nóng bị quản lý rất nghiêm ngặt. Chính vì thế, từ trước tới nay, trị an ở đây vẫn luôn rất tốt, công dân bình thường không bao giờ phải lo lắng xảy ra xả súng.
Nhưng giờ phút này, Vương Huyên không những phải đối mặt với loại hành vi phạm tội nghiêm trọng này, mà còn suýt nữa bị bắn chết. Vì giết hắn, có kẻ ngang nhiên dám ra tay ám sát ngay tại khu dân cư, thật khiến người khác giận sôi máu!
Thế nhưng, súng của kẻ địch có gắn nòng giảm thanh để tránh gây chú ý, nên Vương Huyên đành phải thầm tìm tòi tung tích của đối phương trong yên lặng.
Vương Huyên không dám lao ra, hắn không biết rốt cuộc có bao nhiêu sát thủ đang chĩa súng vào mình. Đột nhiên, hắn cởi áo rồi ném mạnh ra ngoài rừng cây.
Chíu! Chíu! Chíu!
Chỉ trong chớp mắt, hắn nghe được ba tiếng vang nhỏ. Ngay sau đó, chiếc áo kia đã rơi xuống với ba vết đạn đầy chuẩn xác, điều này cho thấy, cả ba tên đều có thực lực xuất chúng, tốc độ phản ứng siêu nhanh và thiện xạ đến đáng sợ.
Vương Huyên hít một ngụm khí lạnh, có ít nhất ba tay súng thực lực siêu phàm đang ẩn nấp ngay bên ngoài hàng rào của cư xá, chực chờ cơ hội kết liễu hắn.
Thậm chí, hắn đã đoán được vị trí của cả ba tay súng đó nhưng vẫn không vội vàng lao ra. Ngược lại, hắn chui tọt sâu vào trong rừng, trốn phía sau một thân cây.
Bởi vì, Vương Huyên không chắc liệu còn có kẻ khác đang ẩn nấp nữa hay không, hắn không muốn trở thành cái bia cho người khác ngắm bắn dưới ánh trăng.
Vào giờ phút này, thứ hiện lên đầu tiên trong đầu hắn lại là… Kim Thân Thuật.
Nếu luyện thành loại thể thuật này, hắn đã có thể trực tiếp phản kích và săn giết kẻ thù mà không cần quan tâm còn bao nhiêu tên đang ẩn nấp
Vương Huyên vô cùng tỉnh táo, không hành động sơ suất.
Hắn gắn thẻ sim đặc biệt vào rồi liên hệ Thanh Mộc, trình bày rõ đầu đuôi ngọn ngành tình huống hiện tại của bản thân.
“Khá lắm, trong tình huống không có vũ khí nóng, tìm nơi che chắn là biện pháp tốt nhất, cậu làm rất tốt. Cứ làm như thế, lát nữa sẽ có người chuyên trách đến giải quyết việc này, tôi cũng sẽ đích thân đến đó để đưa cho cậu vài món trang bị phòng thân.”
Sau khi cúp điện thoại, Thanh Mộc cũng đanh mặt lại. Đến ông cũng thấy bọn người kia quá mức trắng trợn rồi, vậy mà dám phạm vào tội ác như xả súng ngay trong khu dân cư này.
Trong lúc thám hiểm, những tổ chức lớn và đám tài phiệt kia có thể vì tranh đoạt bảo vật mà xảy ra xung đột vũ trang. Nhưng, có một điều bọn họ tuyệt đối phải tuân thủ, đó là không được phép nổ súng trong khu dân cư, không được gây thương tích cho dân thường!
Nếu không tuân thủ, toàn bộ xã hội sẽ trở nên hỗn loạn.
Đây là quy tắc ngầm, cũng là một loại quy định bất thành văn mà tất cả các tổ chức và cơ quan đều phải tuân thủ, không ai được phép vượt qua lằn ranh này.
Nếu có một tổ chức hoặc cơ quan nào dám gây rối, chính phủ sẽ đích thân “dạy dỗ” một bài học. Dù Cựu Thổ đã suy thoái, nhưng đó là giới hạn cuối cùng, không thể khoan nhượng.
Vương Huyên trèo lên một cây đại thụ, suy nghĩ trong im lặng, đến tột cùng là ai muốn giết mình?
Hắn nhớ lại từng chuyện vừa xảy ra, và còn duyệt lại một lượt những người, tổ chức bản thân có dính dáng đến trong khoảng thời gian gần đây, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Chuyện đầu tiên là gia nhập tổ chức thám hiểm rồi tham dự vào chiến dịch núi Thanh Thành mới đây không lâu, hắn không chắc có phải mình đã để lộ manh mối nào đó khiến người khác chú ý hay không.
Nếu đúng thì chắc chắn là có liên quan đến thế lực ba nhà Chu, Lăng, Ngô, ngoài ra, còn có đội thám hiểm của Kim Xuyên nữa.
Vương Huyên cũng tính cả Ngô Nhân mình vừa gặp lần đầu tối qua.
Trừ những người và thế lực này ra, nếu tính cả đoạn thời gian trước thì Chu Vân cũng có xích mích với hắn.
Mà cha của Chu Vân, Chu Minh Hiên, lại càng là một người lợi hại.
Lùi xa hơn nữa, Vương Huyên nghĩ rằng, hẳn có là có liên quan đến người muốn áp chế hắn, không cho hắn rời khỏi Cựu Thổ để đến Tân Tinh. Tuy rằng tỉ lệ này rất thấp, nhưng hắn cũng không loại trừ khả năng này.
Vương Huyên sát khí hừng hực, hắn đang suy đoán và loại trừ xem, rốt cuộc là người hay tổ chức nào mà lại dám bất chấp mọi thủ đoạn, dù ở trong khu dân cư, cũng muốn ra tay bắn chết mình?
Đến cùng là ai, lại có thể tàn độc như vậy, không chút do dự muốn đưa mình vào chỗ chết?
Nếu mình thực sự bị mai phục chết, phải chăng sẽ có kẻ âm thầm xóa hết mọi dấu vết về mình mà không gây ra bất kỳ gợn sóng nào? Một khi chuyện này là sự thực, vậy thì hẳn người hoặc tổ chức này phải có thế lực cực kỳ to lớn.