Bất kể là lần trước hay hôm nay, Triệu Thanh Hạm đều có thể im lặng xuất hiện sau lưng Vương Huyên, chỉ khi khoảng cách rất gần thì hắn mới phát giác được.
Tuy rằng ở cả hai lần, vì bầu không khí tại hiện trường đều rất thoải mái nên hắn có phần không đề phòng, nhưng chừng ấy vẫn nói lên một vài vấn đề.
Nhất là, Thanh Mộc của tổ chức thám hiểm từng nói với Vương Huyên rằng ông ta rất quan tâm đến hai sinh viên trong lớp thực nghiệm, cho rằng hai người này có tiềm năng cực lớn, có thể trở thành đại cao thủ.
Khi đó, Vương Huyên mới ý thức được, trong lớp có nhân vật lợi hại đang ẩn giấu.
Chỉ là, hắn cùng Triệu Thanh Hạm tiếp xúc quá ít. Cô gái này thường xuyên không ở trường học, mỗi lần nghỉ là mười ngày nửa tháng, trung bình mỗi tháng ở trường không được mấy ngày.
Vì thế, trước đây hắn cũng không thể xác định được cô ấy đã luyện cựu thuật đến trình độ nào.
Triệu Thanh Hạm buộc lại mái tóc, khẽ chế giễu: "Cậu đúng là khác người, hành động không theo lẽ thường, không chỉ chế nhạo tôi hai lần mà còn trực tiếp ra tay đánh tôi nữa."
Tần Thành vội vã hoà giải, khuyên: "Nào nào, tất cả đều là hiểu lầm, mọi người ngồi xuống uống trà, gọi món, ân oán trước đây đều trôi theo chén trà, uống xong rồi thì bỏ qua thôi.”
Triệu Thanh Hạm liếc qua sợi dây điện thoại trong tay cậu ta, thật muốn tẩn cậu một trận. Tên này hễ mở mồm là lại gọi mình nữ thần này nữ thần nọ, vậy mà đến thời điểm quan trọng lại muốn giúp Vương Huyên trói mình!
Ánh mắt bất thiện kia khiến Tần Thành lúng túng không thôi, cậu nhanh chóng ném sợi dây điện thoại ra sau lưng.
"Gọi món, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Vương Huyên vừa cười vừa nói.
Triệu Thanh Hạm hơi nhíu đôi mắt đẹp lại, bảo: “Là do tấm lòng của cậu cao cả, hay cậu nghĩ rằng lòng dạ của tôi quá rộng rãi, nên không cần so đo tính toán gì cả?”
"Quả thật, tấm lòng của tôi có chút rộng mở." Vương Huyên nhìn qua nàng, nói: "Cậu cũng không phải là người tính toán chi li. Trong mắt tôi, cậu có "tâm hồn" thật lớn, dáng người đẹp, mặt cũng rất xinh đẹp."
Trong chốc lát, ánh mắt của Triệu Thanh Hạm trở nên ác liệt, vẻ mặt hơi khó coi, cô khoanh tay ôm ngực ngồi xuống, cười khẩy nhìn hắn.
Vương Huyên mỉm cười, nói: "Cậu luyện thành cựu thuật, hơn nữa đã đạt trình độ đáng kinh ngạc nên hẳn phải biết loại người như chúng ta rất nhạy cảm. Tuy không biết cậu tính làm gì, nhưng tôi cảm thấy cậu luôn nhìn chằm chằm tôi từ xa như đang nhìn con mồi để lợi dụng vậy. Vì thế, trực giác mách bảo tôi cần phải đề phòng cậu.”
Triệu Thanh Hạm hết sức buồn bực, cô rất muốn nói, đó mà là đề phòng sao? Rõ ràng cậu nói xấu sau lưng tôi, lần trước thì cũng thôi, lần này cậu cố ý nói toẹt ra cả, muốn chọc tôi sao, cậu thật sự thích ăn đòn đấy!
Vương Huyên nói: "Bạn học Triệu, đừng nóng giận, mau ngồi đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, xem xem rốt cuộc có thể hợp tác hay không.”
Qua vài lần tiếp xúc này, Vương Huyên tin chắc rằng đối phương nhất định có chuyện gì nên mới tìm mình. Bằng không thì cô ấy đã sớm rời khỏi Cựu Thổ rồi, đâu cần vươn cành ô liu về phía hắn.
"Cậu rất tự tin đó." Triệu Thanh Hạm tạm thời không so đo chuyện cũ, chuẩn bị nói chuyện hợp tác cùng hắn.
Sau khi thấy cảnh tượng trong phòng, nhân viên phục vụ cũng không biết phải nói gì hơn, nhủ bụng, ba vị này đến đây ăn cơm hay là đến phá quán? Bàn trà đã vỡ nát, mặt đất toàn là lỗ thủng chi chít do giày cao gót giẫm lên. Nhân viên phục vụ không thể làm gì khác ngoài đổi cho họ một phòng mới.
Triệu nữ thần rất độ lượng, không nhắc lại chuyện vừa rồi. Có điều, sau khi ra ngoài, cô quay lại với thêm một chiếc áo khoác trên người. Bởi vì, cô cảm thấy lời nói của Vương Huyên từ đầu đến cuối đều rất có vấn đề.
Cả ba người ngồi xuống, bầu không khí hài hoà, cười cười nói nói. Ai nấy đều trực tiếp gác chuyện vừa nãy qua một bên, giống như chưa có gì xảy ra vậy.
Vương Huyên rất nghiêm túc, mở lời: "Bạn học Triệu để mắt đến tôi như vậy, khả năng cao là nhìn trúng bản lĩnh của tôi có đúng không. Thế nhưng, tôi nói trước, nếu chỉ đơn thuần là chuyện xấu như ám sát hay ném đá giấu tay thì đừng có kéo tôi vào. Tôi là người tuân thủ luật pháp, chưa từng phạm luật, là công dân gương mẫu ở Cựu Thổ, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đánh nhau với người nào. Ừm, đúng, không tính lần trước đánh nhau với Chu Vân, đó chỉ là hành động tự vệ bất đắc dĩ thôi.”
Triệu Thanh Hạm nhìn hắn, vô luận ra sao, cô cũng đều không tin lời tên bạn học khác người này, gì mà tuân thủ luật pháp, chỉ cần dò kỹ là sẽ phát hiện ra vài ghi chép xấu của hắn.
Triệu Thanh Hạm rất bình tĩnh, có kinh nghiệm xã giao vô cùng lọc lõi, nàng không vội vàng tiến vào vấn đề chính mà vẫn tỏ ra như thường, nhắc đến vài bí ẩn liên quan đến siêu thuật:
"Siêu thuật, cũng có người muốn gọi nó là thần thuật, hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn từ quá trình thăm dò một nơi nào đó.”
Cô không vội cũng không chậm, từ từ kể lại một số chuyện.
Bỗng nhiên, nàng trực tiếp nói: "Có người mang dã tâm, còn chưa tìm hiểu kỹ càng đã muốn đốt lên thần hoả, hừ, còn có người nghĩ càng xa hơn, ngay cả thành Phật làm Tổ cũng dám nhắm đến, thật buồn cười làm sao. Sao họ không nghĩ cách giải quyết vấn đề tuổi thọ của mình trước đi.”
Nghe đến đó, Vương Huyên đã hiểu ra, hỏi: "Đừng nói cậu tính tìm người lập đội để thăm dò chỗ kia đó chứ? Người đi trước dò đường tuyệt đối là con tốt thí chịu chết, đừng tìm tôi, không đi!”
Triệu Thanh Hạm nở nụ cười xinh đẹp toả sáng, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cùng là bạn học, tớ sẽ gài bẫy cậu hay sao? Đây chính là đại cơ duyên ngàn năm có một đấy."
Vương Huyên không quan tâm, bèn thẳng thắn từ chối.
"Cậu yên tâm, chỗ đó không giống như cậu nghĩ đâu, là cơ duyên chứ không phải nguy cơ. Chẳng qua, bây giờ cậu vẫn đang ở Cựu Thổ, đến cơ hội được đi Tân Tinh cũng không có thì nói chuyện này sớm làm gì, không có ý nghĩa gì cả.”
Hai người vừa nói vừa pha trò.
Cuối cùng, Vương Huyên nói thẳng: "Bạn học Triệu, nếu cậu đã khăng khăng mời thì coi như tôi đồng ý đi, nhưng có thể ứng trước thù lao được không? Có kinh văn bí truyền của Tổ đình Đạo giáo không?”
Triệu Thanh Hạm thật muốn tát hắn một cái. Bí văn của Đạo giáo tổ đình? Loại vật này mà hắn cũng dám nói ra, nghĩ gì thế!
Vương Huyên lại nói: “Vậy thì thẻ tre màu vàng kim thời Tiên Tần có được không?”
Vẻ mặt của Triệu Thanh Hạm rất khó coi, cô cảm thấy không cách nào bàn tiếp, tên này rõ ràng không quan tâm đến việc này nên cố ý giở công phu sư tử ngoạm để phá bĩnh mình đây mà.
Tần Thành cảm thán, lão Vương thật hung mãnh, mới vừa rồi trực tiếp ra tay Triệu nữ thần, bây giờ còn nói chuyện hợp tác làm ăn, một bước cũng không nhường, khiến ánh mắt của Triệu Thanh Hạm như phún ra lửa.
Cậu vội vàng hoà giải, bảo: “Uống rượu, cuộc sống cần nhất là tràn ngập niềm vui mà. Đúng rồi, Thanh Hạm, tớ không ngờ rằng vậy mà cậu lại luyện cựu thuật đến trình độ này, có thể quyết đấu với Vương Huyên, rốt cuộc cậu luyện sao mà hay vậy?”
Triệu Thanh Hạm hững hờ đáp, bảo vì muốn duy trì vóc dáng đẹp nên mỗi ngày cô đều dành ra một khoảng thời gian để luyện tập.
Tần Thành buồn rầu ngồi đó, chỉ biết cắm đầu uống rượu, không muốn nói chuyện. Thậm chí, cậu cảm thấy nước mắt sắp ứa ra, người ta chỉ vì duy trì vóc dáng mà lại tuỳ tiện luyện thành cao thủ cựu thuật, còn mình luyện đến đổ máu rơi lệ mà chẳng thể thu khí thành công, công bằng ở đâu hả ông trời?!