Một khi đã luyện thành Kim Thân thuật thì cấp độ sinh mệnh của người luyện sẽ được tăng lên, thể chất cũng sẽ vượt trội hơn người bình thường. Ban đầu là năng lực kháng đòn sẽ được nâng cao, sau đó, thân thể sẽ phát triển tới mức độ sắt thép bình thường không thể chém nổi, cuối cùng đến mức kim thân bất hoại. Trong mắt của người bình thường, đây chính là siêu phàm.
Vương Huyên tập trung tinh thần diễn luyện Kim Thân thuật từng lần một. Bên trong thế giới minh tưởng trống rỗng này, hắn cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Ở đây, hắn có thể ung dung suy nghĩ và tập luyện các tư thế thể thuật chính xác nhất. Nếu có sai sót, hắn sẽ từ từ thay đổi cho đến khi nào đúng thì thôi.
Mặc dù đang luyện Kim Thân thuật nhưng Vương Huyên lại phát hiện bản thân vẫn duy trì trạng thái siêu nhiên như trước, đầu óc trở nên minh mẫn, có thể tỉnh táo tự dò xét thân thể của mình.
"Cấp độ minh tưởng cao nhất chính là có khả năng bước vào không gian hư tịch này, tinh thần của mình cũng có thể thường trú ở đây để rèn luyện Kim Thân thuật."
Vương Huyên biết rõ rằng mảnh không gian yên tĩnh giống như vũ trụ hoang vu này thuộc về một lĩnh vực cực kỳ đặc thù, tạo ra cảm giác chân thực không gì sánh được.
Cơ thể thật của hắn không thể xuất hiện ở đây nhưng dường như tu hành ở đây lại có thể mang đến hiệu quả cho thân thể của hắn.
Vương Huyên cảm thấy thông suốt từ trong ra ngoài, tâm thần yên tĩnh không gợn sóng. Hắn như đã siêu thoát ra ngoài và có thể nhìn xuống bản thân từ trên cao vậy, những sai lầm xuất hiện trong quá trình luyện Kim Thân thuật cũng ngày một ít dần.
Cuối cùng, động tác của hắn đã giống hệt những gì được ghi chép trong kinh văn, không tìm ra được bất cứ sai sót nào.
Lúc này, xuyên thấu qua hư vô và tĩnh mịch, hắn mơ hồ cảm nhận được thân thể ở bên ngoài cũng đang thích ứng với đủ loại biến hóa và bắt đầu diễn luyện ra những tư thế khác nhau.
Thân thể ở bên ngoài của hắn cũng đang thực hành những động tác chuẩn xác nhất, diễn luyện Kim Thân thuật vô cùng hoàn mỹ.
Có điều, những động tác kia hết sức chậm chạp, dường như cơ thể của hắn đang muốn khắc sâu từng động tác vào từng thớ thịt chứ không phải thử nghiệm và diễn luyện vô số lần như trong không gian hư tịch.
...
Trong trạng thái tuyệt đối tỉnh táo mà Vương Huyên nghĩ rằng đây chính là cấp độ minh tưởng cao nhất này, mỗi phút trôi qua bên ngoài tương đương với mấy năm trôi qua ở đây, liệu hắn thật sự có thể mang thành quả ở nơi này ra bên ngoài hay không?
Nếu rời khỏi nơi này thì các loại cảm ngộ của tinh thần hẳn là có thể mang ra ngoài chứ không có bất cứ vấn đề gì.
Trong không gian hư tịch này, thời gian trôi qua vài năm cũng chỉ là cảm giác của tinh thần mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù cơ thể đang ở bên ngoài có thể “ghi nhớ” những động tác này, nhưng liệu nó có tiến bộ theo hay không?
Hắn nghĩ, e rằng thân thể sẽ không theo kịp những thay đổi của tinh thần.
Điều này khiến hắn khá tiếc nuối. Nhưng đồng thời, hắn cảm thấy đây cũng là chuyện hiển nhiên, dù sao thì thân thể của mình cũng không theo tinh thần tiến vào không gian này.
Nếu tinh thần dồi dào, có thể mang theo tất cả cảm ngộ và ký ức tu luyện Kim Thân thuật trở về một cách hoàn chỉnh thì liệu trong thế giới hiện thực, tốc độ luyện thành kim thân của mình có được tăng tốc hay không?
Song, Vương Huyên cũng chú ý tới một vài điểm không giống bình thường, khi đang dò xét cơ thể đang ở bên ngoài không gian hư tịch, hắn mơ hồ cảm giác được cơ thể cũng đang di chuyển và diễn luyên chính xác từng động tác của Kim Thân thuật. Thật sự đó chỉ là hành động được tiềm thức thúc đẩy sao?
Hiện giờ đang có được cảm giác siêu nhạy bén, vì vậy, hắn lập tức nhận ra hình như bản thân mình đã bỏ sót điều gì đó.
Sau mấy ngày ở trong không gian hư tịch thuộc về thế giới minh tưởng của bản thân, Vương Huyên bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi.
Hắn nhíu mày, chẳng phải nếu đạt đến cấp độ minh tưởng cao nhất thì mình có thể ở đây vài năm sao? Thậm chí nghe nói lâu hơn cũng được mà.
Vì sao lại như vậy? Mình đã bỏ sót điều gì? Hắn bình tĩnh suy nghĩ, nhìn bản thân đang diễn luyện Kim Thân thuật, động tác dần dần chậm lại và bắt đầu lộ ra vài khuyết điểm.
"Không phải như vậy." Hắn khẽ nói, dường như tinh thần có vẻ hơi mỏi mệt.
Đột nhiên, đôi mắt gần như thờ ơ của hắn lại lóe lên hai tia sáng, rốt cuộc hắn đã tìm ra vấn đề.
Vì sao mình có thể tiến vào nơi này? Tất cả đều là vì vận chuyển căn pháp trong thẻ trúc Tiên Tần khi đang ở trong trạng thái siêu giác quan nên mình mới có thể đi tới đây.
Ngay sau đó, Vương Huyên thay đổi phương pháp, không còn mang tinh thần mệt mỏi đi diễn luyện Kim Thân thuật nữa, mà chuyển sang thúc động căn pháp phương sĩ Tiên Tần lưu lại một lần nữa.
Mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp mắt, tinh thần của hắn bắt đầu dào trở lại, cảm giác mệt mỏi dần dần biến mất, ngay cả các loại cảm nhận cũng đang được cải thiện, trạng thái dần tốt hơn.
Tinh thần và trình độ nhạy bén của hắn không ngừng tăng cường.
Sau đó, cảm quan siêu thần của Vương Huyên đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa, còn lan tràn ra ngoài và chạm đến một thứ gì đó.
“Vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần đã giúp mình hấp dẫn một loại vật chất thần bí nào đó!"
Trước tiên, hắn đưa ra phán đoán chính xác nhất, rằng đây là một yếu tố thần bí khó mà giải thích, rải rác trong không gian hư tịch này.
Chính yếu tố thần bí này bay xuống, giúp cho tinh thần của hắn không những không còn mệt mỏi, mà ngược lại càng ngày càng dồi dào.
Đang ở trong cấp độ minh tưởng cao nhất, Vương Huyên lại còn phát hiện ra vật chất không xác định từ bên ngoài tiến vào không gian hư tịch, giúp trạng thái của bản thân hắn trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Chúng như cam lộ (1) trời ban đổ vào không gian hư tịch này để tẩm bổ cho tinh thần của hắn vậy.
(1) Thứ nước tiên được mê tín thời xưa tin rằng có thể giúp con người trường sinh bất lão.
Dòng chảy thời gian dần trôi, hắn cảm giác không chỉ tinh thần mà dường như cả thân thể của mình cũng đang biến đổi.
Hắn nhận ra rằng không thể diễn tả loại hiện tượng trước mắt này bằng định nghĩa của trạng thái minh tưởng cấp độ cao nhất được nữa, mà hẳn là phải giải thích theo Hoàng Đình Nội Cảnh Địa.
"Nơi này hẳn là Hoàng Đình Nội Cảnh Địa của Đạo gia, hư và tĩnh đến mức tuyệt đối, có thể hấp dẫn yếu tố thần bí.”
Nội Cảnh Địa, yên tĩnh, hư vô, giống như là một vùng đất chết, thế nhưng ở đây, người ta lại có thể tiếp nhận được vật chất phi thường vô cùng có ích với tinh thần và thân thể.
Vương Huyên hiểu ra, nền móng của cựu thuật chính là Nội Cảnh Địa!
Trong chốc lát, hắn càng vững tin, rằng phương pháp chính xác nhất để giải mã bí pháp được truyền thừa từ phương sĩ Tiên Tần chính là phải tiến hành trong Nội Cảnh Địa.
Thậm chí, hắn còn hoài nghi rằng chính nguồn gốc của cựu thuật cũng có liên quan đến Nội Cảnh Địa này.