• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Q1 - Chương 028: Cuộn giấy da thú màu bạc (2)

Vậy nhưng, mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn khác với dự tính của hai người. Bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của người đối diện. Vương Huyên đột ngột tăng tốc, khác hẳn tốc độ rùa bò nãy giờ.

Hai tay của hắn đẩy tảng đá lớn ầm ầm vọt tới như tàu hoả đang thét gào, đụng mạnh vào nhóm người phía trước.

Ầm!

Hai tảng đá lớn đột ngột va chạm vào nhau, sinh ra một phản lực cực mạnh, đẩy văng hai người ra, khiến họ bọn họ bị thương nặng.

Một người trong đó kêu rên, gáy bị đập vào vách đá, máu chảy ròng ròng, gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi vì đau.

Người còn lại cũng bị hất văng, nhưng gã kịp rút súng ra bắn liên tục.

Vương Huyên cũng phản ứng cực nhanh, tránh được từng tia năng lượng xoẹt qua người. Đồng thời, hắn cũng móc súng bắn lại. Bắn một hồi, chẳng có mấy chùm sáng trúng mục tiêu, còn lại đều trật lất, khiến mặt của hắn đỏ lên vì ngượng.

Hắn lại vung tay phóng con dao găm giắt lưng về phía đối phương một cái phốc. Con dao cắm thẳng vào bả vai của người nọ, khiến gã rên lên đau đớn.

Vương Huyên cũng câm lặng, vậy mà hắn lại sử dụng vũ khí lạnh chuẩn xác hơn dùng súng năng lượng. Sau đó, trong lúc khom lưng né làn đạn của Chu Vận, hắn tiện tay nhặt một cục đá ném về phía người đang bị dao găm cắm trên vai kia. Ngay sau đó, gã bị cục đá đập thẳng vào khiến khuôn mặt be bét máu, chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngất xỉu.

"Tuyệt!" Chu Vân vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, bởi vì gã ta đã cầm cuộn giấy da thú trong tay. Lúc này, gã chỉ muốn hét to lên, thể hiện sự hưng phấn.

Nhưng, bây giờ còn chưa phải lúc Chu Vân có thể vui mừng. Gã cảnh tỉnh bản thân, núp ở sau một tảng đá rồi không ngừng bắn phá Vương Huyên.

Vương Huyên cũng bắn trả nhưng không hiệu quả cho lắm.

Hắn ngồi xổm phía sau một tảng đá, đặt súng năng lượng sang một bên rồi rút thanh đao dài ném ra ngoài.

Chu Vân đang trốn phía sau một tảng đá lớn, cũng không lộ đầu ra mà chỉ thỉnh thoảng giơ súng trong tay lên bắn lén. Đột nhiên, gã cảm thấy ớn lạnh, vừa giơ tay lên thì đã nghe thấy tiếng răng rắc, súng năng lượng đã vỡ nát.

Gã tức tốc rụt tay lại, một vệt sáng trắng như tuyết xẹt qua. Đây là một thanh đao hợp kim, nó chém nát súng năng lượng rồi xước qua bàn tay gã, máu tươi đầm đìa, khiến gã chảy mồ hôi ròng ròng.

Nếu mới vừa rồi gã phản ứng chậm một chút thôi thì bàn tay đã bị cắt đứt. Hơn nữa, cây đao kia xém nữa đã bổ trúng đầu gã, cũng may là nó chỉ xẹt qua da đầu.

Thấy thế, Vương Huyên lập tức lao tới. Khoảng cách giữa hắn và Chu Khôn rất gần, nhào về phía trước là đến. Vương Huyên còn không thèm nhặt súng năng lượng trên mặt đất lên. Hắn cảm thấy trong không gian chật hẹp như thế này, cựu thuật vẫn đáng tin hơn nhiều.

Chu Vân thấy vậy thì nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng muốt, điềm nhiên nói: “Cậu dám đánh giáp lá cà với tôi ư, quả thật không biết chữ chết viết như thế nào. Thứ tôi luyện chính là siêu thuật!”

Với sự tự tin cao độ, gã cũng lao lên. Tư thế của đối phương là cựu thuật, vậy thì tên này chết chắc.

Chu Vân cao một mét tám mươi lăm, thân thể cường tráng. Lúc này, toàn thân gã phát ra sương lam, đặc biệt hơn, ngón tay còn phát ra ánh sáng xanh lam. Gã cười lạnh, đánh thẳng về phía Vương Huyên.

Gã chắc mẩm siêu thuật của bản thân sẽ đánh thủng thân thể trước mặt ngay tức khắc, có được sự áp đảo tuyệt đối, đối phương chẳng thể nào lường được sức mạnh kinh khủng này.

Bởi vì, gã đã bắt đầu chạm đến vật chất siêu nhiên!

Theo Chu Vân nghĩ, lần gặp phải Vương Huyên lúc trước cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng có mấy người trẻ tuổi luyện cựu thuật đến mức đó.

Đã thế, thằng con lai mắt xanh mũi lõ này còn muốn dùng cựu thuật đối kháng với mình? Gã cảm thấy tên này giống như đang cầu xin mình hành hung một trận vậy!

Vương Huyên rất bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhướng lên. Lần này, hắn không sử dụng Ngũ Tạng Lôi Âm Thuật bởi “lôi âm” của nó quá rõ ràng.

Vậy nên, hắn vận dụng một loại thể thuật khác, Kim Y Thuật.

Hắn từng hỏi Thanh Mộc thủ đoạn nào hiệu quả để đối đầu với siêu thuật.

Thanh Mộc từng nhắc đến Kim Y Thuật. Nghe nói, khi luyện đến mức độ đao thương bất nhập, phòng ngự của môn thể thuật này có thể chống lại cả công kích của vật chất siêu nhiên.

Ngày trước, Vương Huyên đã từng học môn này, còn luyện đến trình độ nhất định.

Giờ đây, khi vận chuyển thuật này, thân thể của hắn lập tức căng lên, phát ra ánh vàng lấp lánh.

Rầm!

Chu Vân cảm thấy bản thân như đụng phải vách núi vậy, cả người gã bay thẳng ra bên ngoài. Cơn đau kịch liệt truyền đến từ nắm tay khiến ánh sáng xanh lam bị đánh tan.

Gã khó chịu muốn chết. Kể từ khi luyện thành tân thuật, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, gã đã bị hai người trẻ tuổi liên tiếp đánh bại. Gã còn cảm thấy nhục nhã hơn nữa, bởi vì, đối thủ lần này lại là một thằng con lai!

Gã gầm lên, lảo đảo lui về sau súc thế rồi nhảy lên, định phản công lại.

Thế mà, bàn tay đeo chiếc găng phòng ngự của đối phương lại đánh tới thêm lần nữa. Một cái rầm, chỉ trong chớp mắt, nó đấm cho hai tay của gã đẫm máu, rách gan bàn tay, móng tay thì bong lên như muốn rụng hết.

Rầm!

Chu Vân cảm giác được từng cơn đau ập đến, cánh tay bị đối phương đánh đến nỗi phát ra tiếng răng rắc như sắp gãy đến nơi.

Xoạt!

Sau một khắc, gã cảm thấy ngực mình mát lạnh. Thì ra, cổ áo đã bị xé toạc, cuộn giấy da thú màu bạc vốn được giấu trong ngực cũng bị giật mất.

"Không!" Chu Vân cảm thấy rất ức chế, không nhịn được mà gầm lên.

Nhưng ngay sau đó, gã lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì, nắm đấm của Vương Huyên đã đến trước mặt gã. Răng rắc, xương mũi bị gãy, còn gã thì bay thẳng ra ngoài.

Khi thấy Vương Huyên đi tới với một tảng đá to như trái banh trên tay, sự phẫn nộ trên mặt của Chu Vân đều bay mất, gã chẳng dám ho he tiếng nào.

Gã lấy tay bụm mũi, cố gắng nở một nụ cười tươi rói: "Anh bạn, cậu rất mạnh, mạnh hơn tên họ Vương tôi biết nhiều, Chu Vân tôi phục rồi. Chúng ta kết bạn đi, không nên ra tay đánh giết. Tôi đến từ nhà họ Chu, là con trai của Chu Minh Hiên. Có lẽ cậu không thèm để ý, thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao, nếu tôi chết rồi, nhà họ Chu chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này. Anh bạn, xin hãy tha cho tôi đi mà.”

Ngay sau đó, gã bèn thấy tên con lai mắt xanh này đột nhiên cầm cục đá to như trái banh kia đập vào đầu mình!

Ầm!

"Á…" Chu Vân kêu thảm một hồi rồi im bặt.

Gã nhận ra mình chưa chết, cũng không cảm thấy đau nhức gì. Hòn đá kia chỉ xẹt qua da đầu của gã rồi đập xuống đất, chấn cho hai tai gã ong ong. Cả người chảy mồ hôi ròng ròng, gã thực sự bị doạ đến sợ rồi, cảm thấy như mình vừa gặp mặt tử thần vậy.

"Anh bạn, cảm ơn vì đã không giết tôi!” Gã hơi xúc động. Thật tốt khi vẫn còn sống, gã cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

Bốp!

Một chân của Vương Huyên rơi xuống, đá trúng ngay đầu, khiến gã bất tỉnh nhân sự.

Sau đó, Vương Huyên nhanh chóng lật cuộn giấy da thú màu bạc này ra, im lặng đọc lấy đọc để. Hắn nhất định phải lập tức ghi nhớ toàn bộ nội dung bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK