• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Huyên xua tay, chặn ngang lời này, rồi vỗ vào bả vai cậu ấy: “Con đường của tớ, tớ có nắm chắc.”

Hắn không nói lời cảm ơn, nhưng vẫn rõ tấm lòng của Tần Thành, càng không muốn cậu ấy cầu cạnh người khác giúp mình.

Triệu Thanh Hạm cho hay, sau khi về Tân Tinh, cô ấy sẽ xúc tiến chuyện này, nhưng không thể cam đoan bất kỳ điều gì.

Vương Huyên cảm ơn cô ấy rồi từ chối uyển chuyển, hắn vẫn muốn tính toán thêm về con đường phía trước.

Triệu Thanh Hạm gật đầu mỉm cười, sau đó đứng dậy chào tạm biệt, bảo sau này có cơ hội sẽ gặp lại.

Vương Huyên và Tần Thành cũng đứng dậy tiễn cô ấy rời đi.

Tần Thành nói: "Lão Vương, hình như cậu không muốn dính líu quá nhiều với cổ. Thế nhưng, cậu cứ vậy từ chối khiến tớ cảm thấy thật đáng tiếc, nếu cô ấy đồng ý giúp đỡ, khả năng cao là cậu sẽ đến được Tân Tinh.”

Vương Huyên lắc đầu: "Cấp độ quá cao, lúc này, bọn họ đã bắt đầu thám hiểm khu vực thần bí rồi. Trước mắt, tớ không nên dính dáng đến chuyện này."

Tần Thành gật đầu, nói: "Cũng có lý. Cậu đoán xem, chỗ đó ở đâu? Những lời cô ấy nói, “có kẻ lộ dã tâm, muốn đốt lên thần hoả”, có ý nghĩa gì?”

"Bây giờ chưa có quá nhiều thông tin, tớ cũng không cách nào phán đoán đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra. Nhưng câu đó nghe có vẻ liên quan đến tín ngưỡng thần thánh của phương Tây."

"Ôi đệt, không thể nào!" Tần Thành kinh hãi, thốt: "Ở thời đại này mà cũng có người vọng tưởng thành thần? Điên rồi sao?!"

Vương Huyên bảo: "Ai biết bọn họ đã phát hiện được gì, chẳng phải cô ấy cũng nói có người nằm mơ giữa ban ngày, mong muốn thành Phật làm Tổ hay sao?"

Tần Thành cảm khái: "Xem ra, sâu thẳm trong tinh không thật sự có tình hình khó lường xuất hiện. Tớ cũng có thể cảm giác được gió lớn thổi từ bên kia, một dải ngân hà rộng lớn, một thời đại mới sắp tới, thật khiến cho ai nấy đều kích động, chỉ muốn lập tức chạy đến Tân Tinh."

"Sau khi thành lập đất nước, động vật không được phép tu luyện thành tinh!" (đây là câu nói đùa xuất phát từ lệnh kiểm duyệt kỳ lạ của chính phủ Trung Quốc vào năm 2014, đến con vật cũng phải được sự cho phép của Đảng thì mới được phép tu luyện thành tinh)

Tần Thành nghe thấy Vương Huyên đột nhiên nói vậy, lập tức im lặng. Hắn cảm thấy chuyện cười này có hơi nhạt nhẽo.

Vương Huyên nói: "Ý của tớ là, dưới sự phát triển của khoa học kỹ thuật, vài tài phiệt Tân Tinh có thể mơ mộng một hồi thì cũng không sao. Nhưng nếu họ dám vượt quá giới hạn, e rằng sẽ chết rất thê thảm. Đến lúc đó, các tổ chức và đơn vị lớn khác chắc chắn sẽ ra tay, chính phủ các nước cũng sẽ không ngồi nhìn đâu. Người dám đi ngược xu thế chung sẽ bị các thế lực khác nghiền nát."

..

Buổi chiều, Vương Huyên trở lại chỗ ở, nghiên cứu kỹ lưỡng thẻ tre giáo sư Lâm tặng cho mình. Hắn chuyên tâm cảm nhận sức mạnh được chôn vùi trong năm tháng này.

Những lời Tần Thành nói ít nhiều vẫn khiến hắn cảm thấy xúc động. Thời nay, văn minh khoa học kỹ thuật phát triển rực rỡ, một cao thủ cựu thuật cao siêu đến mấy thì cũng không thể ngăn cản nổi vũ khí nóng. Tương lai của cựu thuật thật sự mờ mịt.

Tinh hà rực rỡ, ngàn năm trôi qua, thế gian đã đổi thay, liệu cựu thuật còn có thể hồi sinh được sao?

Vương Huyên buông thẻ tre kinh văn xuống, rồi chuyển sang xem bộ thể thuật được khắc trên kim thư. Hắn luyện tập theo những bức vẽ trên trang đầu tiên, mãi cho đến khi cảm thấy ngũ tạng hơi đau nhức, hắn mới lập tức dừng lại, không dám cưỡng ép luyện tiếp.”

Vương Huyên hiểu rõ, thứ được Trương Đạo Lăng truyền lại chắc chắn là bảo vật vô giá, nhưng hắn không thể nóng lòng cầu thành.

Có một chuyện khiến hắn khá an tâm đó là cơn đau này không đến mức Thanh Mộc đã miêu tả, hắn cảm thấy chỉ cần mình nghỉ ngơi thích ứng từ từ thì một lát sau sẽ có thể luyện tiếp.

Nửa giờ trôi qua, khi cảm thấy đã đạt tới giới hạn chịu đựng, Vương Huyên dứt khoát dừng lại, không tiếp tục luyện thể thuật trên kim thư nữa.

“Để xem Chu Minh Hiên kia tặng cho mình kinh văn cựu thuật gì.”

Hai ngày trước, trong buổi họp lớp, hắn đã nhận được một bộ sách cựu thuật từ Chu Minh Hiên, đến giờ vẫn chưa xem kỹ.

Vương Huyên cũng chẳng hi vọng đối phương sẽ cho hắn đồ vật quý giá gì.

"Ồ, tương tự thể thuật Kim Y mình luyện, hay đây là phần sau của nó?” Vương Huyên kinh ngạc, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Đây là một loại thể thuật tên là "Kim Thân", có hiệu quả mạnh mẽ, dựa theo ghi chép, người luyện thành sẽ có thể đao thương bất nhập.

Vương Huyên tức cười, miêu tả trong sách thật cường điệu nha.

Nếu nó thật sự có hiệu quả kinh khủng như vậy, sao Chu Minh Hiên có thể tặng cho được.

Thế nhưng, khi xem đến phần sau, Vương Huyên lập tức thay đổi sắc mặt, dứt khoát quăng quyển sách lên mặt bàn.

"Lão Chu, đừng trách tôi đánh con của ông. Sau này có cơ hội, gặp một lần đánh một lần!"

Hắn cảm thấy mình như bị Chu Minh Hiên lừa gạt. Cái bí kíp củ chuối này vừa nhìn là biết đồ giả, một chữ cũng không đáng tin, thảo nào lão Chu chịu tặng hắn.

Dựa theo ghi chép, sau khi luyện thành tầng thứ nhất của thể thuật Kim Thân này, người luyện sẽ có sức phòng ngự tăng mạnh, nhưng cần phải tốn một năm.

Kế tiếp, ghi chú trong sách đã nói rõ, để luyện mỗi cấp sau đó thì cần phải tốn thời gian gấp bội, ai có thể luyện nổi môn thể thuật như thế này cơ chứ?

Vương Huyên thật muốn đánh Chu Vân một trận ngay lập tức. Theo tính toán, trừ phi tiêu tốn mấy trăm năm, còn không thì chỉ có nằm mơ hắn mới có thể luyện môn thể thuật này đến cấp độ cao nhất.

Hắn tiếp tục lật sách, đã vượt qua tầng chín rồi? Không... là mười ba tầng! Vẫn không đúng, hắn nhìn kỹ lần nữa, phía sau vẫn còn tầng thứ mười bốn và tầng thứ mười lăm đang được suy diễn!

"Moá!" Vương Huyên đực người ra, mấy trăm năm vẫn còn ít, đây mà là thể thuật cho người luyện sao?

"Lão Chu, ông đợi đó!" Vương Huyên ném quyển sách đã ố vàng thoạt nhìn như kinh thư cổ này sang một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK