• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Huyên đặt quyển sách thể thuật đã ố vàng xuống rồi cầm thẻ tre màu vàng kim thời Tiên Tần lên.

Thẻ chỉ dài tám centimet nhưng rất nặng, có chất liệu không giống tre chút nào mà lại bóng loáng như ngọc, đây là món quà hắn được Thanh Mộc tặng lúc mới gia nhập tổ chức thám hiểm.

Theo lời của Triệu Thanh Hạm, trong khoảng trăm năm trở lại đây, chỉ có tổng cộng bốn thẻ tre màu vàng kim thời Tiên Tần được tìm thấy tại Cựu Thổ, trong đó, hết hai thẻ vì bị các thế lực khác tranh đoạt nên đã mất tích.

Vương Huyên đoán, một bộ thẻ tre màu vàng kim hoàn chỉnh hẳn bao gồm vài chục thẻ, nhưng rất khó để tập hợp đầy đủ các thẻ còn lại.

Hắn quan sát hình ảnh được chạm khắc trên thẻ tre, sinh vật đầu người thân rắn trông sống động như thật, chỉ là không biết nó có ý nghĩa gì. Mẫu vật quá ít, hắn không cách nào tìm hiểu được.

Vương Huyên đặt thẻ tre sang một bên. Trên con đường cựu thuật này, hắn phải tích lũy từ từ, trước mắt không nên quan tâm nhiều đến những cổ vật thời Tiên Tần này quá sớm.

Sáng hôm sau, Vương Huyên tiếp tục tu luyện căn pháp của phương sĩ. Hai ngày nữa hắn phải đi làm rồi, vì vậy khoảng thời gian sinh hoạt yên bình này rất quý giá.

Khi đã đổ mồ hôi đầy cả người, hắn lại nhìn về phía quyển sách Kim Thân ở trên bàn, không nhịn được đi tới cầm lên xem lần nữa.

Sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, hắn tin chắc quyển kinh thư ố vàng này là cổ vật thật chứ không phải hàng giả cổ, chẳng qua là những thứ được ghi trong sách quá hố người mà thôi.

Cuối cùng, Vương Huyên vẫn không nhịn được, sau khi đánh răng rửa mặt, hắn đổi một chiếc sim điện thoại đặc biệt, kết nối với đường dây mật của tổ chức thám hiểm, hỏi Thanh Mộc về chuyện này.

Sau khi nghe hắn mô tả đại khái, Thanh Mộc lập tức cười ha ha, bảo: “Người xưa có một tật xấu, đó là rất thích phóng đại. Gì mà trăm năm đến ngàn năm, đều là những lời nói phét để nhấn mạnh cho người đời sau tin rằng bản thể thuật này rất siêu phàm, cậu đừng để ý làm gì. Chờ chút, tôi nhớ ra rồi, Kim Thân Thuật này cũng khá nổi danh, xuất hiện lần đầu trong lịch sử là vào thời Bắc Tống, chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”

Sau khi nghe ông ấy nói xong, Vương Huyên hơi chút bội phục. Ngay cả lai lịch của bản kinh văn này Thanh Mộc cũng biết, người luyện cựu thuật có thành tựu quả nhiên không tầm thường.

“Cậu có thể thử luyện bộ thể thuật này, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng quá tôn sùng nó. Không nói phần sau, chỉ luyện bảy, tám tầng đầu mà phải mất mất trăm năm, lừa ai đấy? Thử nghĩ, nếu đúng như ghi chép trong kinh văn, vậy thì bây giờ tác giả của Kim Thân Thuật này đang ở đâu? Ông ta là người thời Bắc Tống, nếu luyện thành tầng mười ba, chẳng phải vẫn còn sống đến hiện tại sao? Thế nhưng, tôi nghe nói hình như người ta đã phát hiện ra phần mộ của ông ta.”

...

Vương Huyên cúp điện thoại với tâm trạng phức tạp.

Mới đầu, hắn còn suy nghĩ viển vông, nếu thể thuật Kim Thân này có hiệu quả như ghi chép trong sách, có lẽ con đường cựu thuật vẫn có không gian phát triển.

Kết quả, những gì Thanh Mộc nói đã trực tiếp đánh tan giấc mộng của hắn, vạch trần rằng lời của người xưa không đáng tin cậy cỡ nào.

“Tác giả của Kim Thân Thuật, tôi nhớ kỹ ông rồi, còn Chu Minh Hiên nữa, tôi cũng ghim ông luôn!”

Không lâu sau, Vương Huyên đi ra ngoài gặp mặt những bạn học chuẩn bị vượt qua thâm không để đến Tân Tinh vào ngày mai. Giáo sư Lâm cũng trở về trên cùng một chiếc phi thuyền liên hành tinh với bọn họ.

Vào thời khắc chia tay này, hắn đương nhiên phải đi tiễn giáo sư Lâm, ngày mai hắn cũng không được phép đến gần chiếc phi thuyền kia.

Giáo sư Lâm có mái tóc hoa râm, tuy ông có vẻ phát tướng nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, giọng cười vô cùng sảng khoái:

“Anh cũng đừng phàn nàn, người xưa có đôi khi chính là như vậy, rất thích phóng đại. Tuy nhiên, Kim Thân Thuật này thực sự không đơn giản, nghe đồn sau khi luyện thành có thể đao thương bất nhập. Người khai sáng tên là Chu Vân Không, một nhân vật truyền kỳ, có da thịt cứng rắn hơn áo giáp kiên cố nhất vô số lần, sống đến hơn một trăm năm mươi tuổi, cuối cùng mới tạ thế ở Thục Sơn. Vào thời nhà Minh, mộ của ông ta bị kẻ trộm mò vào, từ đó, bản Kim Thân Thuật này mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa. Người này rất lợi hại, trong dã sử cũng có ghi chép.”

Vương Huyên á khẩu, một người chỉ sống có hơn một trăm năm mươi tuổi mà lại nghiên cứu ra loại thể thuật phải tốn từ ngàn đến vạn năm mới có thể luyện thành.

Hắn thở dài ngao ngán, cảm thấy đời xưa cũng có không ít kẻ lừa đảo.

Tuy vậy, Chu Vân Không qua đời rồi mà còn bị người khác trộm mộ, thật cũng có phần thê thảm.

Vương Huyên càng thêm khâm phục giáo sư Lâm, thầy quả nhiên bác học uyên thâm, có thể nói toẹt ra lai lịch của người sáng tạo Kim Thân Thuật, biết còn nhiều hơn cả Thanh Mộc

“Anh tuyệt đối đừng khinh thường Kim Thân Thuật này, có thể giúp Chu Vân Không sống hơn một trăm năm mươi tuổi, chứng tỏ nó rất có giá trị. Mặt khác, tục truyền khi bị kẻ trộm mộ đào lên, cơ thể của ông ta thế mà vẫn chưa mục nát hoàn toàn, vẫn còn cứng như sắt đá, kiếm thép cũng không chém nổi. Trong khi đó, tính đến lúc bấy giờ, ông ta đã mất hơn hai, ba trăm năm rồi.”

Vương Huyên chấn động trong lòng, có phần chờ mong.

Trong thời đại này, chỉ một cây vũ khí nóng thôi đã có thể tiêu diệt hầu hết cao thủ cựu thuật rồi. Nếu có thể luyện thành Kim Thân Thuật, cơ thể sẽ có khả năng chống lại được súng đạn.

“Chu Vân Không, Chu Minh Hiên đều có họ Chu. Chẳng lẽ người trước là tổ tiên của nhà họ Chu sao?”

Nhưng rất nhanh Vương Huyên lại lắc đầu, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, hơn nữa, nếu đây là đồ vật tổ truyền, Chu Minh Hiên sao có thể tặng cho hắn chứ.

“Nhìn vào chất giấy, quyển sách này ắt cũng phải hơn hai trăm năm tuổi, hẳn là do người đời sau tái bản. Nghiên cứu một hồi, tôi nghĩ những gì ghi trong sách này là thật.”

Kể từ khi không còn khả năng thực chiến, giáo sư Lâm đã chuyển sang nghiên cứu lý thuyết và khảo chứng các loại cổ pháp cựu thuật. Sau nhiều năm tích luỹ kinh nghiệm, ông đã có hiểu biết rất uyên thâm trên lĩnh vực này, có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Vương Huyên thở dài: “Hôm nay, sự thật về quyển sách này đã khiến em rất thất vọng. Phải chăng những kinh văn cựu thuật khác cũng đều được phóng đại giống như nó?”

Đây cũng chính là vấn đề mà Vương Huyên muốn hỏi giáo sư Lâm ngày hôm nay. Bởi vì, quyển bí tịch được Chu Minh Hiên tặng này đã làm tâm tư của hắn bị rối loạn.

Liệu truyền thuyết liên quan đến cựu thuật có còn đáng tin không? Tỉ như những pháp môn và con đường được phương sĩ thời Tiên Tần để lại, có phải tất cả cũng đều bị phóng đại cả hay không?

Giáo sư Lâm lắc đầu, đáp: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Kinh văn bị phóng đại như Kim Thân Thuật cũng chỉ là số cực ít, chúng chủ yếu có liên quan đến hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ. Chẳng hạn, ngay cả chiến báo thời cổ đại cũng như vậy, thực tế, mỗi cuộc chiến chỉ chém đầu mấy trăm tù binh, nhưng cuối cùng bọn họ lại sửa thành giết mấy vạn kẻ địch, thây chất đầy đồng. Chính quyền đã như vậy, có thể nghĩ mà biết, dã sử dân gian còn như thế nào nữa.”

Vương Huyên câm lặng, sao hắn lại cảm thấy muốn luyện cựu thuật thì nhất định phải có hiểu biết cơ chứ? Không lẽ ngoại trừ tìm tòi kho tàng kinh điển Đạo giáo ra, mình còn phải dùi mài kinh sử nữa ư?

Giáo sư Lâm bổ sung: “Nói về sức mạnh thực sự của các phương sĩ thời Tiên Tần, trải qua một quá trình kiểm nghiệm dài dằng dặc, các cơ sở nghiên cứu sinh mệnh ở Tân Tinh mới đưa ra được kết luận cuối cùng.”

Các tài phiệt và cơ sở nghiên cứu đã xét nghiệm, phân tích kỹ lưỡng những thi thể của phương sĩ thời Tiền Tần được khai quật ở Cựu Thổ, kết luận họ đưa ra khá đáng tin cậy.

“Vì thế, anh không cần phải hoài nghi sự huy hoàng của cựu thuật trong quá khứ. Đã quyết định đi trên con đường này, anh phải có lòng tin vào nó.”

Vương Huyên lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Là do em đã quá chấp nhất rồi, khiến cho bản thân trở nên tầm thường. Ban đầu, vốn vì cảm thấy thích thú nên em mới tham gia vào lớp thực nghiệm cựu thuật, nhưng về sau, em lại cứ chăm chăm vào việc thăm dò con đường này.”

Trên lĩnh vực cựu thuật, hắn chưa hề tôn sùng ai, hắn định ban đầu dọc theo dấu chân của tiền nhân để tiến về phía trước, rồi cuối cùng, tự bản thân hắn sẽ nghiệm chứng con đường này.

Giáo sư Lâm cũng có vẻ bồi hồi: “Thời nay, nền văn minh khoa học kỹ thuật phát triển chói lọi, khiến người luyện cựu thuật luôn luôn cảm nhận được một áp lực cực lớn.”

Vương Huyên gật đầu, tín niệm trong lòng lại càng thêm kiên định, nếu đi đến cuối đường, cựu thuật đã không còn đường đi tiếp, vậy thì hắn sẽ tự tạo ra một con đường cho chính mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK