Mục lục
Đường Nhân Đích Xan Trác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không được để lời của ông ta dọa, không ai hiểu nguồn gốc của mình hết.

Vân Sơ tự lẩm bẩm đi vào quan nha.

Theo thói quen đi qua Phương Chính ngủ say, Vân Sơ ngồi xuống bàn thấp ở trong góc, lật văn thư mình chuẩn bị, gạt bỏ tạp niệm, chuyên tâm đọc.

Khi Phương Chính tỉnh ngủ, chiếu cỏ lau đã dính đầy mồ hôi của hắn, hắn ôm hũ nước uống ừng ực, quay đầu nhìn Vân Sơ yên tĩnh ngồi trong góc đọc văn thư hết sức chuyên tâm, ngáp nói:" Trừ đọc văn thư, viết thư cho người ta, ngươi không còn việc gì để làm sao? Thiếu niên phải có tinh thần của thiếu niên chứ?"

"Đi xem Hồ cơ không mặc y phục khiêu vũ cũng là chuyện không tệ, có vài Hồ cơ mùi trên người không quá nặng đâu. Ngươi cứ mỗi ngày nhốt mình trong nha môn, chẳng giống thiếu niên gì cả."

Vân Sơ lười nhác nói:" Ta còn mời mọi người ăn cơm mà."

"Ngươi là tên thiếu niên không giống thiếu niên nhất mà ta từng thấy." Phương Chính không định bỏ qua cơ hội giáo dục Vân Sơ:

"Ta thực sự không giống thiếu niên à?"

"Ha ha ha, ta bằng tuổi ngươi chẳng ngồi yên lấy một khắc, đua ngựa, chọi gà, đi săn, ẩu đả tiên sinh, ức hiếp tiểu cô nương, suốt ngày không bị ăn đòn thì chuẩn bị ăn đòn."

Vân Sơ lắc đầu:" Ta không thích bị đánh, thế này tốt hơn."

Phương Chính đặt cái hũ xuống:" Ta có một tỷ phu, hắn thấy lời người nói rất có lý."

"Ta nói gì cũng đều có lý, ngài trước tiên phải nói là câu nào đã chứ." Vân Sơ bình thản đáp:

Phương Chính cũng quen với cái tính thối của Vân Sơ rồi, không để ý: "Thì chuyện tu sửa thành Quy Tư, sau đó thu thuế."

"Ta không nói câu đó, càng không có tâm tư đi xây dựng lại thành Quy Tư. Nếu như sửa xong tường thành, rồi thu thuế, là gây phiền toái cho bản thân, huynh không có thời gian ngủ, ta cũng không có thời gian ngây người suy ngẩm nữa." Vân Sơ lắc đầu phủ nhận liên quan, đây là đạo làm quân, công nhường cho lãnh đạo:

Ai ngờ Phương Chính thở dài:" Chúng ta mà không xây tường thành, thu thuế thì ngày tháng tốt đẹp đến hồi kết rồi."

Vân Sơ nghĩ tới lời Lão Dương Bì nói trước khi đi, lòng trầm xuống:" Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Đầu nhân Tây Đột Quyết là A Sử Na Hạ Lỗ tự lập làm Sa Bát Lược khả hãn. Tháng ba Sa Bát Lược khả hãn đánh vào Đình Châu, giết hơn 720 người Đại Đường." Phương Chính lấy từ trong ống tay áo ra một văn thư nhàu nhĩ đưa Vân Sơ:

Vân Sơ vừa xem vừa hỏi:" Thái độ triều đình với chuyện này thế nào? Chuyện từ tháng ba, giờ chắc triều đình đã có cách ứng đối chứ?"

Phương Chính hừ lạnh:" Mặc dù đại bộ phận người chết là thương nhân, nhưng thương nhân là gia nô của huân quý. Cho nên chuyện này đưa tới hoàng đế rồi, A Sử Na Hạ Lỗ trừ dùng đầu tạ tội ra thì không còn cách nào khác."

Vân Sơ nghiên cứu thật kỹ mỗi chữ trên văn thư, miệng không ngừng nói:" Đình Châu cách Quy Tư 1500 dặm, nói cách khác nếu người ta chuẩn bị tìm chúng ta kiếm chuyện thì chắc là sắp tới rồi."

Phương Chính gằn giọng:" Chỉ sợ hắn không tới, Đại Đường sát nhân vương cũng sắp tới rồi, lần này xem ai giết người nhiều hơn."

Vân Sơ ngẩng đầu lên:" Sao lại nói thế?"

Phương Chính lại lấy ra một bản văn thư khác:" Tin tức truyền về kinh sư, bệ hạ phẫn nộ, gọi Vũ hầu đại tướng quân Lương Kiến Phương, Hữu Kiêu Vệ đại tướng quân Kế Tất Hà Lực làm tổng quản Cung Nguyệt đạo, Hữu Kiêu vệ tướng quân Cao Đức Dật, dẫn ba vạn phủ binh, cùng năm vạn kỵ Hồi Hột thảo phạt."

"Lương Kiến Phương tới, lần này người Hồ ở Tây Vực nếu không chết cả đám thì có lỗi với danh xưng sát thần."

"Lão già đó năm xưa theo thái tông hoàng đế chinh phạt Cao Câu Ly, dùng hai năm gần như giết sạch người Hồ Mạt Hạt ở Hắc Thủy."

"Lần này ông ta tới ... Hắc hắc, đám người Hồ sống tốt không muốn, lại tự tìm chết."

Vân Sơ xem đi xem lại văn thư tới mấy lượt:" Vũ hầu tới đâu rồi?"

"Sa Châu!"

"Không đúng, chuyện từ tháng ba, không lý nào chúng ta không biết, Trường An lại biết trước, đồng thời ngay cả đại quân cũng chuẩn bị xong, kỳ nhất là thống binh đại tướng còn đã vào Tây Vực."

Phương Chính liếc Vân Sơ:" Ngươi nghĩ nhiều thế làm gì, tên A Sử Na Hạ Lỗ kia giết quân dân chúng ta, toàn tộc của hắn không được sống quá năm nay."

"Chuyện chúng ta cần làm là mau chóng tu sửa thành Quy Tư, trước khi Vũ hầu tới, phải sửa xong tường thành, bố trí cổng thành, nếu không phải là vì nơi này ít nước còn phải đào sông hộ thành."

Vân Sơ càng không hiểu:" Lửa đã cháy tới đít rồi sao huynh còn ngủ được?"

Phương Chính cười to:" Nha môn chúng ta tổng cộng có mười một người, chẳng lẽ lại dựa vào chúng ta sửa tường thành à? Yên tâm, mai tỷ phu ta dẫn người tới."

"Vị tỷ phu nào?"

"Đô hộ phủ hộ tào Bùi Đông Phong."

Nghe Phương Chính nói thế, Vân Sơ thở phào, đem hai văn thư vào lưu trữ, cách xa Phương Chính nóng như hòn than, đứng xa xa dựa vào cửa:" Nói thế là phải dùng người Hồ trong thành làm lao công?"

Phương Chính gật đầu:" Đúng thế, người sẽ đi sửa thành, gia súc, lương thực sẽ bị trưng thu làm quân lương."

Vân Sơ không tán đồng:" Làm như thế thành Quy Tư vừa mới phồn hoa lần nữa lại hoang vu."

Phương Chính uống ngụm nước mát:" Kệ, chỉ cần Vũ hầu lão nhân gia hài lòng, có hủy Quy Tư cũng chẳng có gì đáng kể. Không còn thành Quy Tư, nói không chừng huynh đệ chúng ta sẽ tới Tây Châu làm việc, nơi đó điều kiện tốt hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK