Quả nhiên không khác gì Trương Giản Chi dự đoán, Địch Nhân Kiệt vừa vào thì tên học sinh ngoan kia lại lần nữa bị ném ra, lần này mọi người có kinh nghiệm rồi, dạt cả ra. Chỉ thấy tên học sinh ngoan đó ngồi bệt ra đất há miệng khóc như trẻ lên ba, làm người ta vừa buồn cười vừa thương. Tiếp ngay đó trong phòng vang lên giọng Địch Nhân Kiệt:" Tọa sư, xin nhận một lạy của học sinh Địch Nhân Kiệt." "Các ngươi đều cho rằng mỗ gia mềm yếu dễ bắt nạt sao?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.