Khi Vân Sơ tới Đại lý tự, ai nấy đều né tránh, khi y dẫn Địch Nhân Kiệt đi, rất nhiều cái đầu thò ra, đa phần thở phào vì thoát nạn, một số hả hê, dù sao không còn quan trọng nữa rồi. Về tới phường Tấn Xương, nhìn cảnh tượng cuộc sống thanh bình nơi này, nghe trúc reo trong gió, nghe nước chảy róc rách dưới chân, Địch Nhân Kiệt hít thật lồng ngực đầy không khí nơi này. Ngay cả Ôn Nhu cũng thả lỏng hơn nhiều, gương mặt thiếu sinh khí của hắn, giờ có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.