Trời nhá nhem tối, rừng cây rậm rạp, trước sau chẳng có người ở nên chỉ có ánh trăng lờ mờ soi đường. Dù nhìn không rõ lắm, Tiết Trường Phong vẫn chạy không chậm, năm năm sống ở biển cùng dã nhân làm hắn từ thư sinh yếu ớt thành hán tử cường tráng rồi. Cứ nghĩ Ân Nhị Hổ lên cơn ngốc muốn đi cứu Chung Quỳ, ai ngờ gặp chuyện một cái tên chạy nhanh hơn ai hết. Chạy liền một hơi ba dặm, nhìn thấy cái đình lợp cỏ giữa khe núi, Ân Nhị Hổ mới dừng bước
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.