Lý Tích nghe mà hai mắt đỏ ngầu, nếu chẳng phải vạn bất đắc dĩ, ai mà muốn rời bỏ quê hương, đám lão già ngồi đó bị khơi lên tâm sự, nghĩ tới mấy năm qua gia cảnh ngày một gian nan, nước mắt ròng ròng chảy theo chòm râu trắng, tiếng nghẹn ngào mãi không dứt. Hứa Kính Tông giọng âm u:" Kia một thời, nay một thời, khi hữu dụng, ngươi là anh hùng hào kiệt, khi vô dụng, ngươi chỉ là một tên đồ tể mà thôi ..." Câu này tất nhiên là chẳng giúp ích gì cả,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.