Vân Sơ do dự một chút rồi dặn:" Để lại cho Lão Phương một chút nhé, tích góp bao năm không còn, hắn sẽ đau lòng chết mất." Ôn Nhu xua tay: "Đau lòng là chuyện nhỏ, hắn không hiểu là người đang giúp hắn, sau này có khi hận ngươi suốt đời đấy." "Không sao, đánh hắn một trận là được, không được thì đánh hắn trận nữa, đánh cho tới khi hắn biết nhớ ơn ta thì thôi." Ôn Nhu cảm khái:" Phương Chính có bằng hữu cũ như ngươi, không biết là dẫm cứt chó bao đời mới được. Có
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.