- Ngươi muốn đi không?
Sở Tích Phong liếc mắt nhìn Tô Trường An.
- Được.
Tô Trường An khẽ gật đầu, đứng sóng vai với y trước cửa Thiên Lam Viện.
Trường An vào tháng chín, sương mù rất dày, bóng dáng một lớn một nhỏ ẩn hiện trong màn nắng sớm, bóng lưng của bọn họ rất mờ nhạt. Nhưng trên lưng họ, một đoạn thân đao hơi lộ ra, cảnh vật mờ ảo khiến mắt nhìn không rõ chỉ có thanh đao phát ra ánh sáng chói mắt.
Gió thu thổi qua, cuốn lên đám lá khô chưa kịp quét dọn trong nội viện.
Lộc cộc... lộc cộc!
Xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
- Hừ!
Sau một lúc, một đại hán thô kệch hét lên một tiếng, đại mã màu đỏ thẫm giương cao vó lên không, xem chừng người ngựa đều sắp ngã. Nam tử trên lưng ngựa lại khẽ quát một tiếng, cơ thể y như được cố định trên thân ngựa, bụng dưới của y tuôn ra một luồng ánh sáng màu vàng, hồng mã đang bị mất thăng bằng liền ổn định thân thể trở lại. Hai chân trước giẫm mạnh xuống mặt đất, như thể trên lưng nó gánh cả một đội quân, con đường được lát đá xanh trước Thiên Lam Viện bị nện ra hai cái hố.
- Ngươi chính là Sở Tích Phong?
Người trên lưng ngựa cứ thế hỏi, lúc này phía sau y xuất hiện một rừng binh sĩ, bọn họ thân mặc giáp đen, bước chân chỉnh tề, chậm rãi đi đến.
Tô Trường An khẽ nhíu mày, dù cho cách xa mấy chục thước, hắn cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người những binh lính kia.
- Đúng vậy.
Sở Tích Phong ngẩng đầu nhìn người trên lưng ngựa một cái, đáp.
Lúc này Tô Trường An cũng ngẩng đầu đánh giá nam tử này một phen, tầm bốn mươi tuổi, thân mặc giáp đồng, cầm trong tay một thanh đại đao cao quá đầu người, vai khảm hai miếng lót đầu hổ, sau lưng là một tấm áo choàng đỏ rực đang phất phới trong gió thu. Râu ria trên mặt khá rậm rạp, gần như bao phủ hoàn toàn môi của y, con ngươi hơi lồi ra, lúc này hai mắt y mở rất tròn, nhìn chằm chằm vào hai người Tô Trường An. Có lẽ vị này chính là Thần tướng Đỗ Vĩ vâng mệnh Thánh Hoàng đến Lam Linh Trấn.
- Hắn cũng muốn đi?
Đỗ Vĩ liếc nhìn Tô Trường An đang đứng bên cạnh Sở Tích Phong, lấy cảnh giới của y chỉ cần nhìn sơ một cái đã nhận ra cảnh giới lúc này của Tô Trường An, hắn chỉ là một tên vừa chân ướt chân ráo bước vào cảnh giới Võ Sinh Tụ Linh cảnh. Điều đó khiến y không khỏi nhíu mày, trong lòng có phần khó hiểu, chỉ mới bước vào cảnh giới đó không lâu, vậy mà trên Tướng Tinh Hội lại đánh cho con trai bảo bối của mình lên bờ xuống ruộng đến mức không có cả dũng khí đánh trả.
- Đúng, hắn đi cùng chúng ta.
Sở Tích Phong nhìn Tô Trường An, rồi khẽ gật đầu với Đỗ Vĩ. Hắn nói với giọng điệu rất bình thản, bình thản đến mức làm cho người ta không có lý do để nghi ngờ.
Thái độ của Sở Tích Phong khiến Đỗ Vĩ bỗng chốc trở nên bực bội, hắn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi:
- Các ngươi không có ngựa?
- Bọn họ cũng không có đấy thôi?
Tô Trường An trực tiếp hỏi lại, tay chỉ vào những binh sĩ đằng sau thắc mắc.
Đỗ Vĩ sững sờ, nét mặt trầm xuống, nói ra:
- Tốt, chỉ mong vị Tinh Vương của Tướng Tinh hội đây không đi lạc là được.
Nói xong câu đó, y lật ngang đại đao rồi vỗ mạnh mặt đao vào mông ngựa, ngựa bị đau phát ra một tiếng hí dài, vó ngựa đạp đất, chỉ mấy hơi thở đã chạy xa mấy trăm mét.
Binh sĩ vừa đến như nhận được hiệu lệnh nào đó, khi vó ngựa vừa giẫm lên mặt đất, trên người bọn họ tỏa ra một quầng sáng. Dĩ nhiên cũng dậm chân bước theo bóng dáng Đỗ Vĩ ở hơn trăm mét phía trước.
Lúc này Sở Tích Phong quay đầu nhìn Tô Trường An, hỏi:
- Có theo nổi không?
Tô Trường An nghe vậy, liền cúi đầu nghĩ ngợi, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, rồi mới gật đầu trả lời:
- Có.
Nghe được câu trả lời chắc chắc của Tô Trường An, Sở Tích Phong có vẻ yên lòng hơn, thân ảnh y khẽ động lại hóa thành một đạo ánh tím, mang theo tiếng xé gió lao về phía xa.
Tô Trường An lần đầu tiên nhìn thấy thực lực chân chính của Sở Tích Phong, không khỏi có chút sợ hãi lẫn thán phục.
Lúc này, chân hắn cũng bắt đầu hoạt động, chỉ thấy hắn đạp đất mà đi, thân thể hóa thành một luồng lưu quang, mang theo tàn ảnh bay về phía Sở Tích Phong vừa biến mất.
Có điều tốc độ của hắn dù sao vẫn kém xa loại yêu nghiệt thành danh đã lâu như Sở Tích Phong này. Bản thân đuổi theo những binh lính kia đã thấy có hơi quá sức rồi. Nhắc tới cũng thấy lạ, nhìn những binh lính này di chuyển trên đường thì thấy không nhanh cũng không chậm, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, dù cho Tô Trường An dùng toàn lực, khoảng cách giữa hai bên vẫn bị kéo dài càng lúc càng xa.
- Chỉ như vậy quả nhiên không là không được.
Hắn lẩm bẩm.
Ý nghĩ chợt lóe, Tinh Linh trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, từng luồng Chân Hỏa lần lượt tuôn ra, dưới chân hắn bắt đầu hình thành từng đạo Linh Viêm.
Hỏa khởi thì phong sinh. (Lửa nổi gió lên)
Cơ thể của hắn bỗng nhẹ hẳn đi, trên mặt hiện lên nét cười. Hắn lần nữa đạp mạnh mũi chân, tốc độ nhanh hơn ba thành so với vừa rồi.
Mặc dù chưa nhanh đến mức có thể đuổi kịp Sở Tích Phong, nhưng cũng có thể bảo trì tốc độ với đám binh lính kia, không còn lo lắng bị bỏ lại phía sau.
Lam Linh trấn nằm sâu trong khe núi, cách Trường An không xa, chưa đến trăm dặm đường. Thôn trấn tuy nhỏ, nhưng vị trí lại nằm gần Trường An, một số thương nhân, tiêu đội đi ngang qua đây đều dừng lại nơi này nghỉ chân, cho nên thôn trấn này cũng coi như giàu có. Nhưng chẳng ai ngờ, một thành trấn dưới chân thiên tử, mấy ngày trước lại bị kẻ xấu không biết từ đâu xuất hiện tàn sát cả trấn.
Mấy ngàn nhân mạng cứ thế phơi thây tại trấn, những ngày gần đây, mùi máu tươi vẫn còn nồng đậm không tan. Cho dù ở ngoài vài dặm, Đỗ Vĩ vẫn ngửi được mùi máu.
Đã đến bên cạnh khe núi gần Lam Linh trấn, đi thêm một đoạn nữa là bước vào địa phận Lam Linh Trấn. Bởi vì đã đến mùa thu, bãi cỏ hai bên khe núi vốn xanh mơn mởn lúc này đã xơ xác ố vàng. Thỉnh thoảng khẽ rung lên trong làn gió thu, tựa như thây khô mục nát, chỉ cần hơi thổi mạnh, cũng sẽ theo cơn gió bị cắt thành hai đoạn.
Đỗ Vĩ lại dùng đao vỗ mông ngựa, quay đầu lại nhìn, lọt vào tầm mắt y ngoại trừ đám cỏ khô héo tại khe núi thì không có gì khác, khóe miệng y không khỏi hiện lên nét cười khinh thường.
Lúc này mới đến giờ Thìn, cuối thu sương mù còn chưa tan hết, cảnh sắc phía trước tựa một màn sương mờ mịt như cũ, nhưng trước mắt của y đã dần dần hiện ra hình dáng của Lam Linh trấn.
Y đang muốn giục ngựa lần nữa nhưng thấy nó đã có dấu hiệu kiệt sức, y chợt phát hiện một bóng người cách mình không xa, y cũng không rõ nó xuất hiện lúc nào, người đó đưa lưng về phía y, dường như đang nhìn về phía Lam Linh trấn. Bởi vì sương mù khá dày đặc, y không thể nhìn rõ dáng vẻ người đó.
Đỗ Vĩ theo bản năng ghìm lại cương ngựa, chậm rãi tiến lên.
Buổi sáng cuối thu, một người, ở phía xa nhìn vào một một tòa thành cô độc đã bị tàn sát.
Kinh nghiệm nhiều năm rong ruổi sa trường nói cho y biết, cảnh tượng lúc này rất không bình thường.
Y nắm chặt thanh đại đao đã theo mình chinh chiến nhiều năm, chiến mã dưới thân như hiểu ý, giẫm từng bước trên bãi cỏ khô, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi tiến lại phía bóng dáng kia.
Ước chừng nửa nửa khắc trôi qua, y còn cách bóng dáng kia chưa đầy mười mét, nhưng người đó vẫn đưa lưng về phía y như cũ.
Theo lý thuyết đây là một chuyện tốt, với khoảng cách như vậy, với tu vi của Thần tướng Đại Ngụy, nếu như muốn đánh lén thì đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Nhưng Đỗ Vĩ lại không vui mừng nổi, hắn chinh chiến nhiều năm, nhiều lần gặp nạn, biết bao kẻ tu vi mạnh hơn y rất nhiều đều chết hết, nhưng y vẫn còn sống, nguyên nhân chỉ có một - y rất cẩn thận.
Giờ phút này, trong đầu của y đang nghĩ rất nhiều thứ, ví dụ như nếu bóng dáng phía trước có liên quan đến cuộc đồ sát này, vậy sự mất tích của hai người Tặc Tào và Cổ tiểu Hầu gia ắt hẳn cũng liên quan đến hắn.
Tặc Tào Quách Tam Vân tuy chỉ là một tên nho sinh, nhưng tu vi đã tới Địa Linh cảnh, lại dẫn Tiểu Cổ hầu gia cùng rất nhiều võ giả tu vi cao cường. Nếu quả thật có đánh nhau, những võ giả này có thể tranh thủ cho Quách Tam Vân một khoảng thời gian tầm mười hơi thở, với tu vi của lão nho sinh này, chắc chắn có thể bộc phát ra lực lượng đến Thiên Thính cảnh giới.
Cho nên thực lực của nam tử trước mặt phải trên cả Thiên Thính, người có thực lực như vậy, không thể nào để cho người khác tiếp cận mình trong phạm vi mười thước mà không phát hiện ra.
Nhưng từ đầu đến cuối bóng dáng kia vẫn đứng yên bất động, không có dấu hiệu quay đầu, nếu như không phải Đỗ Vĩ đánh giá cao thực lực của hắn, câu trả lời duy nhất chính là, người trước mắt có thừa tự tin - cho dù là khoảng cách ngắn như vậy, nếu Đỗ Vĩ đột nhiên có ý muốn đánh lén hắn, hắn chắn chắn có thể tiếp được.
Suy đoán một hồi, trên trán Đỗ Vĩ xuất hiện vài lớp mồ hôi lạnh, y lại cẩn thận tiến về phía trước từng chút một, rất nhanh y đã cách bóng dáng kia chưa tới năm thước. Lần này y mới mơ hồ nhìn thấy dường như trên lưng hắn có mang một thanh đao, hơn nữa dáng vẻ có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng bỗng chốc lại không nhớ ra.
Y kìm nén nghi ngờ trong lòng, y biết lúc cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ trong nháy mắt, cho nên y cố gắng loại bỏ những suy nghĩ dư thừa trong đầu, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Lúc này, y chỉ cách bóng dáng kia không đến hai thước, đao trên tay y đã giơ lên cao, chiến mã dưới thân cũng thở gấp.
Thời gian như thể trở nên chậm lại. Hình ảnh xung quanh cũng dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Lúc này một cơn gió thu nổi lên, những nhánh cỏ dại héo úa dưới chân bọn họ khẽ đu đưa trong gió, trái tim Đỗ Vĩ treo lơ lửng, biết rõ lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo.
Y khẽ ngâm một tiếng, đại đao trên tay làm ra vẻ sắp chém xuống.
- Đỗ Thần Tướng tới chậm quá, để cho Sở mỗ đợi thật lâu.
Lúc này bóng dáng kia bỗng nhiên quay đầu, một giọng nói lạnh như băng truyền thẳng vào tai của y.