Đây hẳn là một tháng đen tối nhất từ trước đến nay của Nhân tộc, không, chuẩn xác mà nói là của phương thế giới này.
Thủ Vọng giả Tô Trường An là hy vọng của mọi người lại không rõ tung tích, hoàng đế Hạ Hầu Minh tiếp quản đại quân Trục Man, mang theo ba mươi lăm vạn đại quân còn chưa kịp thu phục đất đai bị mất.
Tư Mã Hủ ủng hộ lập con thứ bảy của thái tổ triều Ngụy Hạ Hầu Lân làm vua, mang theo trăm vạn đại quân xuôi nam.
Tinh Vẫn Quách Tước chết trận ở bãi Hổ Đầu, thành Kiến Nghiệp rơi vào tay giặc, trăm vạn bá tánh Giang Đông bị Hạ Hầu Lân dùng bí pháp hiến tế, hóa thành vong hồn, không còn xương cốt.
Rồi sau đó cùng đại quân của Hạ Hầu Minh quyết chiến bên ngoài thành Kiến Nghiệp.
Mãng Thiên Vương Mục Lương Sơn đề nghị đại quân đi về phía tây, tạm lánh mũi nhọn, chờ đợi Tô Trường An trở về.
Hạ Hầu Minh đã cầm binh quyền đại quân lại khư khư cố chấp, lấy ai binh tất thắng* làm lý do, cố ý lĩnh quân đánh một trận với Tư Mã Hủ.
*: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng
Quân Giang Đông có vợ con đều chết ở thành Kiến Nghiệp mặc dù dũng mãnh phi thường, có thể nói hung hãn không sợ chết, nhưng vẫn không thể là đối thủ của mười một vị vương hầu dưới tay Hạ Hầu Lân.
Một năm kia, quân Giang Đông đại bại. Dẫn quân đi về phía tây, cố gắng phòng thủ trong quận Gia Hán.
Mãng Thiên Vương Mục Lương Sơn vì yểm hộ đại quân rút lui đã chết trận sa trường, đầu lâu của lão bị Tư Mã Hủ cắt lấy treo trước cửa đại doanh, cho tới bây giờ đã phơi thây bảy ngày, tuyên bố nếu như đại quân Hạ Hầu Minh không ra đánh một trận, sẽ vứt đầu lâu và thi thể Mục Lương Sơn ở miền quê hoang dã cho chó phân thây.
Con lão là Mục Quy Vân kế thừa vị trí Mãng Thiên Vương.
...
Tháng hai cảnh xuân tươi đẹp, mặt trời cao chiếu rực rỡ.
Nhưng trong Thục vương phủ quận Gia Hán lại là một mảnh tĩnh mịch.
Hạ Hầu Minh thần sắc uể oải ngồi trên đài cao, cúi đầu không nói lời gì.
Dưới đài chư thần Giang Đông cũng trầm mặc ít nói.
Lúc rời đi Tô Trường An lưu lại đại quân hơn hai mươi vạn người, tăng thêm mười lăm vạn quân biên chế từ đất Thục, hôm nay quân Tây Lương còn dư hai vạn, doanh Trục Man còn dư hai vạn, ba vạn quân Thục, ba vạn quân Giang Đông. Tất cả ba mươi lăm vạn đại quân, hôm nay còn thừa chẳng qua chỉ hơn mười vạn, vả lại phần lớn mang theo hoặc nhẹ hoặc nặng tổn thương, mặc dù bọn họ giờ phút này an phận ở bên trong quận Gia Hán, nhưng Tư Mã Hủ lại một đường đuổi theo không bỏ, sớm đã xây dựng đại doanh bên ngoài quận Gia Hán, mỗi ngày phái người khiêu chiến, bất cứ khi nào cũng có thể công thành với quy mô lớn.
"Báo!" Lúc này một hồi tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, một tên binh lính bộ dáng trinh sát một đường chạy nhanh tới đại điện.
Áo giáp trên người y tràn đầy dấu vết đao thương ban bác, hơi có chút chật vật.
"Chuyện gì?" Một bên dưới đài có vị nam tử đứng lên, ngoảnh mặt về phía vị trinh sát kia hỏi.
Người này là Thần Tướng triều Ngụy, một trong ba đại thống lĩnh quân Tây Lương - Ôn Tử Ngọc.
"Tư Mã Hủ lại phái người khiêu chiến dưới thành." Tên trinh sát kia vội vàng đáp lại.
Ôn Tử Ngọc nghe vậy nhướng mày, có chút không vui. Gã nói: "Tư Mã Hủ mỗi ngày đều khiêu chiến, việc này không cần truyền báo?"
Vị trinh sát kia hiển nhiên thấy được vẻ bất mãn của Ôn Tử Ngọc, y rụt cổ một cái, ánh mắt đảo qua từng người tướng lĩnh trong đại điện, cuối cùng dừng ở nam tử toàn thân áo đen, lưng đeo một thanh trường thương màu đỏ tươi.
Sau một lúc do dự, y mới nói: "tên tướng giặc kia tới khiêu chiến lần này không chỉ dẫn theo binh mã, còn mang. . ."
Nam tử áo đen bên cạnh dường như cảm nhận được chút gì đó, gã tiến lên một bước, đi đến trước người tên trinh sát kia, hỏi: "còn mang theo cái gì?"
Có lẽ là bởi vì trong lòng phẫn nộ, thanh tuyến của nam tử thật lớn, còn mang theo một cỗ sát ý lăng liệt.
Vị trinh sát kia lại rụt cổ lần nữa, hiển nhiên có chút sợ hãi nam tử áo đen, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng nói: "còn. . . còn mang theo. . . thi thể và đầu lâu của Mãng Thiên Vương, hắn còn nói. . . còn nói. . ."
Nam tử áo đen nghe vậy, hai mắt đột nhiên ứ máu, gã nghiến răng nghiến lợi truy vấn: "còn nói gì?"
Trinh sát thấy bộ dáng nam tử áo đen như thế, đâu còn dám có nửa phần giấu giếm, y bỗng nhiên quỳ xuống, mang theo khóc nức nở nói: "hắn còn nói, nếu như hôm nay quân ta không xuất chiến, hắn sẽ vứt thi thể Mãng Thiên ở nơi hoang dã cho chó phân thây!"
Lời ấy vừa rơi xuống.
Nam tử áo đen kia hai mắt đỏ thẫm, một đường linh lực tràn đầy từ trong cơ thể gã trào ra.
"Tư Mã Hủ! Ngươi khinh người quá đáng!!!"
Gã nói như vậy, thân thể lóe lên, liền muốn chạy về phía cửa thành.
Mà trong đám người, một cái bóng người màu hồng tay mắt lanh lẹ, vội vàng lao tới trước người nam tử áo đen kia, đưa tay ngăn lại.
"Quy Vân huynh, ngươi không được quá xúc động, tiến đến như vậy không chỉ không thể báo thù cho Mãng Thiên Vương, ngược lại sẽ nguy hiểm tính mạng, tự nguyện dâng thân cho Tư Mã Hủ!" Nam tử toàn thân bọc lấy áo bào màu hồng vội khuyên bảo nói.
"Vậy thì như thế nào?" Sắc mặt Mục Quy Vân phát lạnh, âm trầm đáng sợ. "Mục Quy Vân ta nếu như nhìn thi thể phụ thân bị chà đạp như vậy, đây chẳng phải là uổng làm người con?"
"Một cái đầu người của ta, nếu như Tư Mã Hủ muốn, vậy liền để cho lão dùng đao tới lấy đi!"
Nói xong, trường thương sau lưng gã như Giao Long bắn ra, đẩy thân thể nam tử áo đỏ cũng chính là Hoa Phi Tạc, liền muốn giết ra ngoài lần nữa.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng kịp phản ứng, nhao nhao tiến lên muốn ngăn lại.
Mục Quy Vân thấy thế, trường thương trong tay đột nhiên đâm xuống, một đường linh áp đẩy ra, gã nhìn mọi người xung quanh, thanh tuyến âm lãnh nói: "hôm nay đi, không vì thù nước hận nhà, chỉ vì con còn ân cha, chư vị ngăn ta, chính là muốn ta rơi vào bất nghĩa, vậy liền đừng trách Giao Long trong tay ta vô tình!" Nói xong, sát khí quanh người gã bắt đầu khởi động, mắt thấy sẽ đánh nhau với mọi người.
"Quy Vân, ngươi không được như thế, ngươi như vậy, Mãng Thiên Vương cũng không muốn nhìn thấy a." Tư Mã Trường Tuyết trong đám người thấy thế vội bước tiến lên phía trước khuyên bảo.
Nếu như là trước kia, gã hiển nhiên sẽ không làm trái ý của Tư Mã Trường Tuyết.
Nhưng hiện tại, Mục Lương Sơn đã chết trên tay Tư Mã Hủ, mà Tư Mã Trường Tuyết lại là con gái của Tư Mã Hủ.
Trong lòng Mục Quy Vân hiển nhiên rõ ràng, Tư Mã Hủ là Tư Mã Hủ, Tư Mã Trường Tuyết là Tư Mã Trường Tuyết, hai người cũng không có quan hệ, nhưng không thể vượt qua được ranh giới ở trong lòng.
Gã quay đầu, không liếc nhìn tới Tư Mã Trường Tuyết, mà linh lực quanh người vẫn trào lên như cũ, hiển nhiên đã quyết định đi.
Tư Mã Trường Tuyết thấy bộ dáng Mục Quy Vân như vậy, cũng biết trong lòng gã còn có khúc mắc, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cúi đầu không nói gì.
"Mục ái khanh không nên hành động theo cảm tình, ngươi nghe một lời của quả nhân..." Trên đài cao Hạ Hầu Minh thấy tình thế khó có thể khống chế như vậy, liền vội vàng mở miệng, ý đồ giảm bớt tình hình.
Nhưng y mới nói được một nữa, một thanh trường thương màu đỏ tựa như mũi tên rời cung dán sát mặt y thẳng tắp đâm vào ghế rồng sau lưng y.
Con ngươi của y đột nhiên phóng đại, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía thanh trường thương đang còn rung động, trong lòng tuôn ra một cỗ sợ hãi khó có thể nói nên lời.
"Chó Hoàng Đế, nếu như ngươi không khư khư cố chấp, cha ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này."
Mục Quy Vân lạnh lùng nhìn thiếu niên trên đài cao, lạnh giọng nói ra, rồi sau đó bàn tay gã khẽ nắm, thanh trường thương kia lại mãnh liệt rời khỏi ghế rồng bay trở về trong tay gã.
"Lần đi này, chẳng qua là bị Tư Mã Hủ xơi tái mà chết, mọi người bảo trọng, Mục Quy Vân ta đi trước một bước."
Gã giữ trường thương trong tay, hai tay ôm quyền nhìn mọi người chung quanh, nói như vậy.
Mọi người vào lúc đó trầm mặc một lần nữa, bọn họ biết rõ Mục Quy Vân giờ phút này sát ý đã quyết, nói nhiều lời nữa cũng chỉ vô dụng.
Mà khi đó, ngay lúc mọi người đang im lặng, một giọng nữ tử chợt vang lên.
"Quy Vân, ta đi cùng với ngươi."
Khi đó, tay nàng cầm một thanh trường kiếm, trên thân kiếm có chín đường kiếm ảnh quấn quanh, thẳng tắp nhìn về phía Mục Quy Vân, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lại lôi cuốn lấy một cỗ kiên quyết người thường khó có thể dao động.
---o0o---