Đó hiển nhiên là tay của Hạ Hầu Uyên.
Mà âm thanh kia tất nhiên cũng là tiếng hét của gã.
Mưa vẫn còn rơi nhưng sấm sét như cờ trống lại dừng bặt.
Sau đó một tiếng kêu đau đớn truyền đến. Thân thể Sở Tích Phong gộp với đao của y ngay lúc này bị Hạ Hầu Uyên hung hăng ném ra ngoài. Cả người y va chạm vào bàn đá màu xanh cuối cùng đụng nát tường của Thiên Lam Viện mới dừng lại được.
Sắc trời lờ mờ, tuy là sắp sáng nhưng lại đen kịt như nửa đêm.
- Không phải các ngươi vẫn muốn giết ta? Vẫn muốn báo thù cho đám vong hồn dân đen kia sao?
Có lẽ vì thời gian trôi qua, gương mặt đầy vụn thịt của gã dần khôi phục dáng vẻ ban đầu. Một đôi mắt vào lúc này cũng hiện lên trên viên thịt kia.
Gã lạnh lùng liếc nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại trên thân của đao khách áo trắng.
- Các ngươi cho rằng bọn họ nghỉ ngơi như vậy sao?
Gã lại hỏi, khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn.
Nói xong, hai tay gã giơ mạnh lên cao, một luồng linh áp tuôn ra, khoảng không trên đỉnh đầu gã chợt như có thứ gì đó bắt đầu chuyển động.
Đó là một thứ rất khó để hình dung, cũng không rõ ràng là thứ gì.
Tuy nhiên mọi người cũng có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Chỉ có Sở Tích Phong khó khăn ôm đao đứng dậy. Lúc y nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, nhìn khoảng không trên đầu gã thì tròng mắt y chợt phóng đại. Mà một giây sau y liền ý thức được mình phải làm những gì.
- Không!
Một tiếng hét lớn từ miệng y thoát ra.
Phẫn nộ và bi thương giao hòa.
Y sợ hãi cũng không cam lòng.
Thứ đang lưu động kia là thời gian, là năm tháng.
Đó là một thứ vô cùng huyền diệu, người bình thường khó nắm giữ được.
Mà xem như là có thể nắm giữ thì cũng chỉ có thể tự dùng cho mình, giống như Hạ Hầu Uyên vừa rồi giữ lại thời gian cho gã vậy, sau đó tụ tập linh lực cuồn cuộn. Lại như Sở Tích Phong đợi đến lúc gia trì hai mươi ba vạn oán linh để ngăn cản một đao của Hạ Hầu Uyên. Cũng giống như Ngọc Hành đêm đó, có thể để thời gian lưu chuyển trên thân mình trở lại đỉnh phong.
Nhưng tất cả chỉ dùng trên thân mình, đại đa số đều là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng dù vậy khi đôi bên đối chiến thường chiếm được tiên cơ, sẽ thắng vì đánh bất ngờ.
Mà hiện tại Hạ Hầu Uyên lại đang gia trì thần huyết, thậm chí gã còn có thể điều khiển một khoảng không gian thời gian, chuyện này đáng sợ đến cỡ nào chứ?
Đương nhiên những thứ này không đủ để làm cho vị đao khách Giang Đông cảm thấy run sợ dù chỉ là một chút.
Điều làm cho y sợ hãi chính là luồng ánh sáng đang chảy ngược trong không gian kia.
Tựa như để xác minh cho phỏng đoán trong lòng y, từ trong không gian kia mơ hồ xuất hiện thứ gì đó.
Đó là một điểm sáng, nhìn như lưu ly phát sáng vậy. Chúng đổ xô từ tám phương bốn hướng mà tới, thời gian dần qua tụ tập lại trong không gian kia.
Sở Tích Phong vừa rồi còn chuyển vận linh lực trong cơ thể định xuất đao ngăn cản, thế nhưng luồng linh áp từ Hạ Hầu Uyên truyền đến đã dập tắt ý định của y. Sau đó thân thể y nhẹ bẫng, phun ra một ngụm máu tươi, lần nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Một hơi lại một hơi trôi qua, chỉ trong vòng mười hơi thở.
Rốt cuộc từng điểm sáng trong không gian kia cũng tụ tập hoàn toàn, ngay lúc này mọi người đều thấy rõ cảnh tượng ở đó.
Một khắc này trên gương mặt bọn họ đều là hoảng sợ, rất hoảng sợ và không thể nào tin nổi.
Đó là một vài bóng người lờ mờ.
Sắc mặt mặt bọn họ tái nhợt, bước chân phù phiếm, nhẹ nhàng ở trong trời đất. Rõ ràng bọn họ là linh hồn.
Mà bộ dạng của những linh hồn kia mới vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy.
Họ là vong hồn Giang Đông, là con dân Kiến Nghiệp trăm năm trước bị Hạu Hầu Uyên và Hạ Hầu Nhương tàn sát.
Vốn ngay lúc Hạ Hầu Uyên chết đi, lệ khí của bọn họ đã tản đi, hóa thành một luồng sáng đi an nghỉ.
Chỉ là không nghĩ đến Hạ Hầu Uyên chết đi sống lại mà quấy rầy bọn họ vừa rồi ở trong khoảng không gian thời gian kia đã thức tỉnh đám vong hồn đã an nghỉ.
Mà điều làm cho Sở Tích Phong lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra ngay tức khắc.
Đám vong hồn kia hơi ngẩn ra, dường như không rõ vì sao bọn họ đã tiêu tán lại lần nữa phục sinh. Chỉ một giây sau bọn họ lần nữa nhìn thấy người đàn ông đã biến mình thành vong hồn.
Oán khí đã tan lại dấy lên lần nữa.
Một luồng khí đen hiện lên trong cơ thể bọn họ, gương mặt bình thản dần trở nên dữ tợn.
Chưa đến mười hơi, những vong hồn kia đều hóa thành lệ quỷ, bọn họ gào thét, kêu gào thảm thiết phóng đến chỗ Hạ Hầu Uyên, tựa như hận không thể cắn nát thân thể, tàn phá xương cốt của gã vậy.
Nhưng lúc này Hạ Hầu Uyên lại không hề sợ hãi, ngược lại khóe miệng gã lại khoét lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Rống!"
Một tiếng gào thét không phải của người gã từ miệng gã truyền ra, sau đó miệng gã há lớn. Một hấp lực khổng lồ truyền đến, hai mươi ba vạn lệ quỷ trăm năm kia một giây này thân bất do kỷ hóa thành từng luồng khói đen chui vào miệng gã.
Chỉ một chốc tất cả lệ quỷ đều bị gã hút vào hết.
Ọt ọt!
Yết hầu gã nhúc nhích, những lệ quỷ kia cứ như vậy bị nuốt xuống.
Dù cho tối nay bọn hắn đã thấy được nhiều tình cảnh đáng sợ, thế nhưng một màn như vậy ngay lúc này rơi vào mắt mọi người đều làm cho da đầu từng người run rẩy.
Hạ Hầu Uyên lại như rất hài lòng với điều này, gã nhìn chung quanh, khí tức lạnh lẽo lần nữa trào lên trong cơ thể.
Sau đó, âm thanh giống như ác quỷ lần nữa vang lên:
- Khi còn sống, các ngươi bị ta tàn sát, sau khi chết đi các ngươi cũng phải làm nô của ta!
Dứt lời, từng luồng khí màu đen che khuất bầu trời lần nữa xuất hiện, nhưng khác với lần trước chính là, thỉnh thoảng từ trong đám khí đen kia lại truyền đến tiếng gào thét giận giữ của lệ quỷ. Trong tích tắc gã đã luyện hóa số lệ quỷ kia, triệt để tiêu trừ chút linh tính còn sót lại của bọn họ. Hiện tại, hai mươi ba vạn lệ quỷ đã hòa thành một thể với gã, trở thành một đám chỉ biết giết chóc, là ác quỷ đối chỉ có thống hận vô cùng với con người.
Đám đao khách Giang Đông đều đỏ mắt.
Nhiều thế hệ bọn họ mài đao, chỉ vì muốn vượt sông chém chết cừu địch, để những vong linh kia được an nghỉ.
Nhưng hôm nay, cừu địch không chết, những vong linh kia lại rơi vào tay đối phương, biến thành những quái vật chỉ biết giết chóc.
Chuyện này đáng buồn đến cỡ nào!
Bất kể là những vong linh kia hay là đao khách bọn họ đều như thế.
Hạ Hầu Uyên thích thú nhìn cảnh này.
Gã thích nhìn mọi người nhìn mình bằng ánh mặt phẫn hộ hận thù nhưng lại không biết phải làm gì với mình.
Thế nên, nụ cười trên môi gã càng lớn, một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Đây chỉ là bắt đầu thôi, đợi ta tàn sát hết tất cả các ngươi, ta lại dẫn thiết kỵ xuôi nam giết chết hết đám đàn ông Giang Đông các ngươi, còn đàn bà thì sẽ bán vào kỹ viện đê tiện nhất trêm phố, để bọn chúng vĩnh viễn đều là kỹ nữ!
Gã nói như vậy, lại thích thú nhìn một màn kia, một tràng cười đầy cuồng vọng vang lên.
Mãi đến một lúc sau, gã mới thu lại nụ cười của mình, nhìn đám đao khách kia.
Nhưng ngoài dự liệu của gã chính là, ánh mắt của bọn họ đã lấy lại sự bình tĩnh.
Gã không khỏi cảm thấy bất an, rồi cũng ngay lúc ấy, vị Tinh Vẫn trẻ tuổi kia lần nữa đứng dậy.
Y thu đao vào trong vỏ, đám đao khách kia cũng thu đao vào vỏ.
Sau đó bọn họ cất bước giẫm màn mưa tiến về phía trước.
Cuối cùng tụ lại một chỗ.
Bọn hắn giống như đã đưa ra quyết định vô cùng quan trọng nào đó, một luồng khí thế bắt đầu bốc lên từ thân thể bọn họ.
Lúc này Hạ Hầu Uyên càng thêm bất an hơn, lông mày gã nhíu chặt thoáng chốc như lại nhìn thấy tình cảnh trăm năm trước.
Gã giật mình, cũng không tiếp tục đùa cợt bọn họ nữa, thân hình khẽ động, bách quỷ tà lực sau lưng đi theo, muốn đánh đến đám đao khách kia.
Mà ngay lúc này Sở Tích Phong đang cầm đầu đám đao khách.
Đôi mắt y đột nhiên trợn to, một tiếng đao minh vang lên ngút trời, lên tận chín tầng mây.
X..o..ả..n..g, một tiếng giòn vang.
Trăm trường đao sáng như tuyết được rút ra, trong đêm mưa lờ mờ chiếu sáng như ban ngày.
Sau đó.
Một âm thanh từng làm cho thiên hạ chấn động, cũng làm cho Hạ Hầu Uyên luôn mơ thấy ác mộng ầm ầm vang lên!
- Giang Đông Sở Gia khách!
- Đao ra người không về!
---o0o---