Tư Mã Hủ bỗng nhiên xuất hiện, đương nhiên làm cho mọi người khó hiểu và nghi ngờ.
Dù từ lúc tới, lão ta luôn tỏ vẻ đứng về phe họ còn kiên nhẫn giải thích cách mở rộng Tinh Hải cho họ.
Nhưng nhớ tới sự ngang ngược lâu nay của lão ta, mọi người vẫn không thể bỏ hết nghi ngờ. Họ cảm thấy hành động này của Tư Mã Hủ nhất định có âm mưu gì đó, nhưng bây giờ tình thế nguy cấp họ không còn tâm tư để ý tới chuyện đó.
Nên khi Tư Mã Hủ nhổ ra một chữ ‘ta’ này, mọi người vô cùng kinh ngạc.
Ai nấy đều không tin nổi, cả nửa ngày cũng không thốt nên lời.
Cuối cùng vẫn là Tô Trường An là người tỉnh hồn lại trước nhất.
"Vì... Vì sao...?" Hắn khó nhọc lên tiếng.
"Ngươi chỉ cần làm việc ngươi phải làm, đừng để ý tới ta." Tư Mã Hủ lắc đầu, sau đó nói với mọi người: "Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi."
...
"Đi thôi." Ai đó lên tiếng.
Giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu, nhưng lại làm Tô Trường An giật thót.
Mọi người thấy hắn như vậy, tuy không đành lòng nhưng cũng đành chịu.
Từng làn ánh sáng từ người họ bốc lên, những vì sao trên trời cũng hô ứng với họ.
Tám người thiêu đốt sinh mạng của mình để tới Tinh Hải.
Quá trình đó diễn ra không lâu nhưng đối với Tô Trường An lại chẳng khác gì kéo dài cả vạn năm.
Hắn trơ mắt nhìn họ tự sát mà không biết làm sao.
Khí tức của mọi người tiêu tán, họ dần hóa thành ánh sao.
Bảy đốm sáng bay ra khỏi cơ thể mọi người, bay tới xoay quanh người Tô Trường An như dặn dò như tạm biệt.
Tô Trường An run lên, nước mắt tuôn ra, mờ cả tầm nhìn.
Những đốm sáng không chống cự được lệnh kêu gọi của trời đất, bay đi.
Tô Trường An như không còn sức lực, ngã quỵ xuống nức nở.
Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt định đi tới an ủi, nhưng Hồng Loan đã cản họ lại.
"Trường An." Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tô Trường An ngẩng phắt đầu lên.
Bắc Thông Huyền còn chưa rời đi, vẫn ở giữa không trung, bộ áo trắng tinh cúi đầu nhìn hắn, nụ cười bình tĩnh mà an tường.
"Sư thúc...?"
"Còn nhớ Thính Vũ đã nói gì với ngươi không?" Bắc Thông Huyền hỏi.
Tô Trường An ngẩn ra. Mạc Thính Vũ đã nói rất nhiều chuyện với hắn, Bắc Thông Huyền là đang muốn nói chuyện nào?
Bắc Thông Huyền nhìn ra Tô Trường An không hiểu ý mình, bèn nhắc: "Tám năm trước, thành Trường An."
Khi đó Ngọc Hành sư thúc tổ mới vừa tạ thế không lâu, viện trưởng Bát Hoang viện Liêm Bán Thành dẫn Đại Ngụy Thần Tướng tới bức ép Thiên Lam viện, Sở Tích Phong tới cứu mà chết trận, bởi vì không có mệnh tinh của mình nên bị Thanh Loan đưa đi. Dưới tình thế cấp bách, Tô Trường An không thể không mượn thần lực trong người, kết nối mệnh tinh cho Sở Tích Phong.
Khi đó hắn tu vi còn thấp, không chịu nổi sức mạnh của thần, tới lúc quan trọng, Mạc Thính Vũ đã trốn vào Tinh Hải chợt chạy đến, trợ giúp Tô Trường An cứu anh linh Sở Tích Phong.
Lúc y rời khỏi, đã nói mấy lời mà Tô Trường An không hiểu.
Y bảo Tô Trường An phải sống sót.
Sống đến khi tất cả mọi chuyện đi tới điểm cuối cùng, sống đến khi gặp lại được những người đã chia lìa với hắn.
Tô Trường An sững người nhìn Bắc Thông Huyền, sự bi thương trong mắt dần thay bằng một cảm xúc khác.
Bắc Thông Huyền gật gù hài lòng.
Thân thể y hóa thành đốm sáng, bay theo hướng những anh linh kia, bay về phía lồng giam Tinh Hải.
Tô Trường An như lại nghe thấy hai chữ năm đó Mạc Thính Vũ để lại cho hắn.
Sống sót.
Sống cho tới khi tất cả câu chuyện đều đến điểm cuối, sống đến khi gặp lại những người đã chia lìa.
Tô Trường An đứng dậy.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, trên cao thất tinh lóng lánh, ở nơi đó có cố nhân của hắn.
Hắn hé môi.
Khẽ nói hai chữ.
"Thiên Lam."
---o0o---