Mùng tám tháng mười.
Tô Trường An hôm nay kết thúc sớm việc tu hành kiếm đạo.
Phàn Như Nguyệt đã chuẩn bị xong một chậu nước ấm cho hắn.
Hắn nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc vào trường bào màu trắng mới mua, buộc tóc thật cẩn thận rồi cài lên ngọc trâm. Hắn làm rất chậm vì không quen mặc nghiêm chỉnh như vậy. Hắn vẫn chưa thích ứng được với việc mình đã trưởng thành dù bản thân đã mười bảy tuổi kể từ một tháng trước.
Nhưng Thánh Hoàng hẳn là một người rất nghiêm túc.
Nên thọ yến của lão nghĩ đến cũng là một sự kiện nghiêm túc.
Vì vậy, Tô Trường An không thể không làm cho mình trông nghiêm chỉnh hơn.
Hắn ngắm nghía một phen bộ dạng của mình trong gương đồng và thấy khá hài lòng.
Hắn lại suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay ra ngoài, nắm chặt trong hư không, một thanh đao nằm trong vỏ lập tức bay vào tay hắn.
Đây là kỹ năng cách không lấy vật, cần thần thức thật mạnh mới có thể làm được. Mà đối với võ sinh bình thường không tu thần thức thì cần đạt Thái Nhất cảnh mới có thể. Nhưng Tô Trường An với tu vi Tụ Linh cảnh đã sử dụng được nên có thể nói đây là một chuyện rất khó tin.
Tô Trường An đeo đao trên lưng rồi nhìn một lượt quanh phòng để xác định mình không làm rơi vật gì, sau đó quay người đi ra cửa phòng.
Đến khi hắn mở ra cửa viện thì một chiếc xe ngựa đã dừng ngay trước cửa.
“Người chính là Tô công tử?” Một người thị vệ đi tới, chắp tay với Tô Trường An mà nói.
Tô Trường An ngẩn người, nói: “Ừ. Là ta.”
“Xin mời lên xe. Ta nhận lệnh của Ngũ hoàng tử, đến đây đón người.” Thị vệ kia nói.
“Ừ.” Tô Trường An khẽ gật đầu. Hắn đang lo mình không biết đường đến hoàng cung, bây giờ có người dẫn đường tất nhiên là vô cùng tốt. Hắn không nghi ngờ gì, bèn nhấc chân bước lên xe ngựa.
Đây là một chiếc xe rất tốt, hoặc có thể vì thị vệ đánh xe có tay nghề cao nên Tô Trường An ngồi trong xe không hề thấy lắc lư mà lại cực kỳ thoải mái, dễ chịu.
Nhưng hắn vẫn có chút nhàm chán. Thành Trường An rất lớn, với tốc độ của xe ngựa thì cũng phải mất nửa canh giờ mới đến hoàng cung. Hắn có chút hối hận vì không mang theo Như Nguyệt, đương nhiên không phải là hắn không có ý đó, mà chỉ là Như Nguyệt giống như không muốn đi lắm. Vì vậy, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
Hắn cũng thử bắt chuyện với thị vệ kia. Nhưng y nhìn qua trẻ tuổi lại có miệng lưỡi nhà quan, ra sức tán thưởng Tô Trường An.
Vì vậy, không đến một khắc, Tô Trường An liền mất hứng thú.
Ở trong bầu không khí yên lặng, xe ngựa rút cục đến nơi - Chu Tước môn.
Đây là cửa chính của hoàng cung Đại Ngụy, cũng là nơi ở của vị Thánh Hoàng quân lâm thiên hạ kia.
Tô Trường An bước xuống xe ngựa, phát hiện một biển người như thủy triều lên ở cửa ra vào.
“Tô công tử, mời đi bên này.” Thị vệ kia nói rồi dẫn Tô Trường An đi tới phía bên phải đám người.
Những người đứng ở chỗ đó đều là thiếu niên, thiếu nữ tầm tuổi Tô Trường An.
“Đây là người đại diện của học viện. Tô công tử đợi lát nữa đi vào cùng bọn họ là được, Ngũ hoàng tử và công chúa điện hạ đã đợi ở bên trong. Vậy tiểu nhân cáo từ trước.” Thị vệ kia nói.
“Ừ.” Tô Trường An khẽ gật đầu rồi nói một tiếng cảm ơn với người thị vệ.
Hắn quay đầu nhìn về phía đám thiếu niên, thiếu nữ kia, sau đó có một giọng nói chợt vang lên.
“Trường An! Trường An!”
Đó là giọng của một cô gái mà Tô Trường An cảm thấy rất quen thuộc. Hắn tìm xung quanh đám người cũng không thấy được gương mặt trong trí nhớ của hắn.
“Ở đây! Ở đây!” Giọng nói kia lại vang lên.
Tô Trường An lúc này mới nhìn thấy một cô gái đang vẫy tay với hắn.
Trong lòng hắn vui vẻ, bèn chen lấn để đi về phía kia.
Đến lúc hắn tới được chỗ đó thì quần áo trên người đã có chút lộn xộn.
Nhưng hắn vẫn rất vui vì vài gương mặt tươi cười quen thuộc đã xuất hiện trước mắt hắn.
“Cổ huynh, Mạt Mạt, Kỷ Đạo, Lận Như, các ngươi cũng tới?” Hắn hỏi như vậy.
“Sao chúng ta lại không thể đến chứ?” Kỷ Đạo liếc hắn một cái, bất mãn lẩm bẩm: “Ngươi cho rằng một mình ngươi rất giỏi sao, chúng ta ở trong học viện cũng đều là tinh anh nổi tiếng đấy.”
Tô Trường An rất xấu hổ, lúng túng gãi đầu, muốn giải thích một chút gì đó.
Lại nghe Cổ Ninh ở một bên vừa cười vừa nói: “Tô huynh đừng nghe Kỷ Đạo nói linh tinh. Mặc dù chúng ta ở trong học viện cũng nổi trội hơn mọi người một chút, nhưng xác thực không có tư cách tham dự thọ yến của Thánh Hoàng. Chúng ta có thể được vinh dự này đều là hưởng ánh sáng của Tô huynh ngươi đấy.”
“Hả?” Tô Trường An sững sờ, không rõ lắm nên hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi là thật khờ hay giả vờ ngốc đấy? Ngươi là đồ đệ của Mạc Thính Vũ, đồ tôn của Ngọc Hành, có được danh hào Tinh Vương, trước đó vài ngày còn cứu Cổ Tiểu Hầu gia.” Kỷ Đạo giành lời nói: “Ngươi chính là dòng độc đinh của Thiên Lam viện. Sau này, Thiên Lam viện còn không phải do ngươi định đoạt sao, chúng ta là đồng môn của ngươi, nên học viện phái chúng ta tới tự nhiên là muốn nịnh bợ ngươi rồi.”
“Đúng vậy. Hơn nữa, ta nghe nói tiền bối Sở Tích Phong tu thành Tinh Vẫn, có phải thật không?” Tô Mạt ở một bên hỏi.
“Ừ.” Tô Trường An gật đầu: “Chỉ có điều người đã trở về Giang Đông.” Nói đến đây, Tô Trường An không khỏi cảm thấy buồn bã. Tuy rằng Sở Tích Phong nghiêm khắc, nhưng Tô Trường An vẫn rất quý mến y. Y là đao khách giống trong suy nghĩ của hắn, là một người duy nhất có thể sánh vai với Mạc Thính Vũ trong những người hắn từng gặp.
“Ước hẹn trăm năm giữa Sở gia và bệ hạ sắp đến rồi, y lại thành Tinh Vẫn, bệ hạ tự nhiên sẽ không để y lưu lại Trường An.” Cổ Ninh cau mày và nói tiếp.
“Ước hẹn trăm năm?” Tô Trường An mơ hồ nhớ được Ngọc Hành từng nói tới việc này, nhưng hắn lại không biết cụ thể là gì. Hắn không nhịn được hỏi: “Ước hẹn trăm năm rút cục là cái gì? Tại sao Sở tiền bối đã thành Tinh Vẫn thì không thể lưu lại Trường An?”
“Ngươi không biết? Chẳng lẽ Sở tiền bối chưa từng nói với ngươi?” Sắc mặt của Cổ Ninh trở nên quái dị.
Tô Trường An đang định lắc đầu thì thấy đám người đột nhiên hơi rối loạn, chỉ trỏ vào chỗ cách đó không xa mà bàn tán xì xào.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt đám đệ tử.
Một bóng người từ từ bước xuống.
Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặt mày như sao, mũi thẳng tắp, mặc cẩm y màu đen, mang một trường thương màu đỏ trên lưng.
Một cơn gió thu thổi qua tay áo của chàng trai. Y đứng ở đó, như hòa làm một với cây thương kia. Một luồng khí tức âm u, lạnh lẽo tràn ra.
“Mục Quy Vân.”
"Đệ nhất Địa bảng.”
“Con trai của Thái úy.”
Tô Trường An mơ hồ nghe được vài từ như vậy từ trong đám người đang bàn tán kia.
“Mục Quy Vân.” Hắn nhắc đi nhắc lại cái tên này. Hắn đương nhiên biết rõ y, đó là cái tên được người ta thường xuyên nhắc tới.
Y có rất nhiều danh xưng.
Nhưng vang dội nhất mà không ai vượt được chính là vị thiên tài tuyệt thế của Nhân tộc sau Mạc Thính Vũ.
Mà Mạc Thính Vũ đã chết. Cho nên, không người nào biết được là ai mạnh hơn ai. Nhưng y xác thực rất mạnh, Thánh Hoàng từng nói qua, xét về thiên phú trong cùng một thế hệ, chỉ có Cổ Tiễn Quân ở Bắc địa mới có thể so với y.
Nhưng dù sao Cổ Tiễn Quân cũng nhỏ hơn y vài tuổi. Vì vậy, hôm nay có thể nói y là vô địch trong đám người cùng thế hệ.
Tô Trường An không khỏi có chút tò mò, thiên tài có thể sánh vai với sư phụ của hắn rút cục mạnh đến mức nào.
Đúng lúc này, có một hồi chuông dài truyền đến từ sâu trong hoàng cung.
“Thọ yến của Tuyên Đức Võ Uy Hoàng Đế Đại Ngụy bắt đầu!”
“Truyền mời chúng ái khanh ngoài cửa vào yết kiến!”
Sau đó là một giọng nói chói tai truyền đến.
Tô Trường An biết, thọ yến của Thánh Hoàng đã bắt đầu.
---o0o---