"Trường Tuyết tỷ tỷ?" Tô Trường An sửng sốt, hắn nhìn về phía Tư Mã Trường Tuyết bởi vì đột nhiên trở thành tiêu điểm nên có chút bất an lo lắng, trong lòng khẽ động.
Tư Mã Trường Tuyết là con gái của Tư Mã Hủ, ít nhất là con gái trên danh nghĩa.
Tô Trường An từng có một đoạn thời gian hoài nghi thân phận của Tư Mã Trường Tuyết, dẫu sao nàng hẳn nên là một người có quan hệ gần nhất với Tư Mã Hủ trên đời này. Nhưng Bắc Thông Huyền từng dò hỏi Tư Mã Trường Tuyết chuyện về phương diện này, nàng lại nói mình cũng không hiểu phụ thân của mình.
Đây tất nhiên là một câu trả lời rất hoang đường, Tô Trường An rõ trong này rốt cuộc có vài chuyện hắn không biết.
Nhưng trong cơ thể hắn có Thần tính của Thần huyết, ngoại trừ Chân Thần, không có bất kỳ Bán Thần hoặc là Thứ Thần nào có thể ngụy trang thân phận của mình trước mặt hắn, đối với điểm này Tô Trường An lại có đủ lòng tin. Mà Bắc Thông Huyền cũng lựa chọn tin tưởng Tư Mã Trường Tuyết, Tô Trường An cho rằng nếu không có lý do đầy đủ, Bắc Thông Huyền tuyệt đối không phải loại người nhẹ dạ cả tin. Cho nên, hắn cũng bỏ đi băn khoăn.
Mà lúc này, Quách Tước lại chuyển đề tài lên trên người Tư Mã Trường Tuyết, điều này không khỏi khiến lòng Tô Trường An lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía Tư Mã Trường Tuyết là ngạc nhiên và bất ngờ.
Mọi người ở đây đều trầm mặc, lúc chờ đợi Quách Tước nói tiếp. Bắc Thông Huyền lại đột nhiên đi tới.
Y nhìn chằm chằm Quách Tước hồi lâu, ánh sáng trong con ngươi lóe lên, giống như đang đánh giá thứ gì đó. Mà Quách Tước đối mặt với ánh mắt như thực chất của Bắc Thông Huyền lại là không né không tránh, nhìn thẳng ánh mắt của Bắc Thông Huyền.
Sau một lúc lâu.
Đôi môi màu đỏ thẳm của Bắc Thông Huyền hơi mở ra.
Mọi người đều chấn kinh, thầm cho rằng một trận đại chiến sắp mở màn.
"Coi bộ ngươi đúng là người của Thiên Cơ nhất mạch." Bắc Thông Huyền nói như vậy.
Lời nói đó khiến mọi người điều sững sờ.
Tất nhiên biểu hiện trước đó đã hoàn toàn khiến trong lòng mọi người có chút tin tưởng thân phận của gã, nhưng dẫu sao chỉ là lời từ một phía của gã mà thôi, rất khó để mọi người hoàn toàn xóa đi lo lắng.
Huống chi, cho dù lời gã nói là thật, mà Tư Mã Hủ lại là Thiên Cơ, nhưng nếu phản bội Thiên Lam, vậy gã là đồ nhi của Tư Mã Hủ, sao có thể chưa từng làm ra chuyện như vậy chứ?
Nhưng lời của Bắc Thông Huyền lại cho thấy thái độ của y.
Y công nhận thân phận của Quách Tước, đồng thời cũng tin lập trường của gã.
Về điểm này tất nhiên cực kỳ khả nghi, mà càng khiến cho Tô Trường An khó hiểu là hành động tiếp theo của Bắc Thông Huyền.
"Đại địch quân Man trước mắt, Tây Lương tràn ngập nguy cơ, ngươi nếu đã là Thiên Lam Thiên Cơ nhất mạch, giờ Thìn ngày mai, tới đại doanh trung quân của ta bày mưu tính kế đi." Nói xong như vậy, y liền kéo tay của Tư Mã Trường Tuyết trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xoay người rời đi.
Chỉ để lại mọi người trố mắt nhìn lẫn nhau.
Chỉ có Quách Tước vào lúc này gật đầu với Bắc Thông Huyền, uyển chuyển nói: "Quách mỗ hiểu rồi."
...
Ngày thứ hai, giờ Thìn.
Tô Trường An dậy thật sớm rửa mặt, lại tùy ý ăn chút bữa sáng do Tư Mã Trường Tuyết hạ lệnh người đưa tới, xong đẩy cửa đi về phía phương hướng quân doanh.
Hôm nay trong quân thương nghị kế sách đối địch, hắn tất nhiên cũng muốn đi nghe một chút.
Nhưng mày hắn lại nhíu chặt, không chỉ bởi vì trăm vạn đại quân Man tộc ở quan ngoại, càng bởi vì đoạn đối thoại hôm qua của Bắc Thông Huyền và Quách Tước.
Đêm qua hắn âm thầm nghĩ rất lâu, tất cả mấu chốt hẳn là ở thân phận của Tư Mã Trường Tuyết.
Quách Tước nói, Tư Mã Trường Tuyết hiểu rõ Tư Mã Hủ là chính hay là tà, nhưng vào lúc đó Bắc Thông Huyền lại chặn ngang cắt đứt lời của Quách Tước, tựa như có ý muốn giữ bí mật.
Mà lần nữa nghĩ đến trước đây Bắc Thông Huyền vẫn muốn đưa Tư Mã Trường Tuyết rời khỏi nơi thị phi này, vì việc này hai người còn thường xuyên cãi vả, còn chưa quá ba tháng, thái độ của Bắc Thông Huyền lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, y hình như đã ngầm thừa nhận cho Tư Mã Trường Tuyết lưu lại.
Vậy thì Tư Mã Trường Tuyết rốt cuộc là ai?
Vì sao Tư Mã Hủ thân là Thiên Cơ phải giữ nàng ở bên cạnh, lại vì sao phải gả nàng cho Bắc Thông Huyền.
Tô Trường An cảm thấy nơi này còn thiếu thứ gì đó, cho nên mặc kệ hắn suy nghĩ thế nào đều không nghĩ ra.
Mà lúc này hắn đã đi đến đại doanh trung quân, cứ như vậy đi vào, nhưng lúc đó một bóng người đi tới trước mặt hắn, còn không kịp đợi hắn phản ứng, bóng người kia đột nhiên quỳ trước mặt Tô Trường An.
"Gia thần Sở Nguyên Bạch ra mắt chủ công!" Người kia nói như vậy, âm thanh vang dội, mười phần trung khí.
Tô Trường An vốn đang cúi đầu suy nghĩ sự tình nghe vậy liền cả kinh, hắn vội vàng phục hồi tinh thần, nhìn về phía nam tử đột nhiên quỳ với mình.
Thì ra người tới này lại là Sở Nguyên Bạch mang ba ngàn đao khách từ Giang Đông tới.
Tô Trường An đại khái nhớ ông hẳn là nhị thúc của Sở Tích Phong, mà Sở Tích Phong là sư phụ của hắn, theo lý Sở Nguyên Bạch hẳn nên là bối phận gia gia của hắn, đại lễ như vậy, hắn sao có thể nhận nổi.
Ngay lập tức, Tô Trường An vội vàng đưa tay đỡ Sở Nguyên Bạch dậy.
"Sở tiền bối sao có thể như vậy, Trường An nhận không nổi." Tô Trường An miệng nói như vậy, giọng điệu cực kỳ lo sợ.
"Tô công tử là người thừa kế gia chủ mà Tích Phong trước khi chết bổ nhiệm, tức là chủ của Giang Đông, nên nhận lễ này." Sở Nguyên Bạch đứng lên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô Trường An cười khổ trong lòng, thầm cảm thấy Sở Nguyên Bạch này lại có chút cố chấp, điểm này cùng Sở Tích Phong có thể nói giống như đúc.
Hắn cũng không muốn dây dưa nhiều về chuyện này với ông, mà là nói: "Sở gia thâm minh đại nghĩa, không ngại xa vạn dặm tới cứu nguy Tây Lương ta, ta đại biểu Thiên Lam viện vô cùng cảm ơn tiền bối."
Dứt lời, hắn rất cung kính chắp tay khom người với Sở Nguyên Bạch.
Ai ngờ Sở Nguyên Bạch cũng không chịu nhận lễ này, ông vội vàng đáp lễ với Tô Trường An, miệng nói: "Tây Lương vừa bị phá, vó sắt của quân Man giẫm vào Trung Nguyên, cái gọi là môi hở răng lạnh, đến lúc đó Giang Đông cũng không có chỗ an thân. Thiên hạ hưng vong thất phu có trách nhiệm, người của Sở gia ta lại chưa từng có hạng người tham sống sợ chết."
Tô Trường An biết ông nói tuy ung dung, nhưng Tây Lương giờ đây một khi khai chiến, sống chết khó mà biết, ônh dốc hết binh giáp của Sở gia, trận chiến này tuy nói là vì đại nghĩa chúng sinh, nhưng sợ rằng càng nhiều hơn là vì tín nhiệm với người đứng đầu Giang Đông hắn đây. Lòng Tô Trường An tất nhiên cảm động, nhưng lại không phải là một người giỏi biểu đạt, hắn chỉ âm thầm ghi nhớ phần ân tình này của Sở gia, sau đó hỏi: "Sở tiền bối tới nơi này làm gì?"
"A." Sở Nguyên Bạch nghe vậy nở nụ cười nói: "hôm nay Bắc Thần tướng triệu mọi người thương nghị kế sách đối địch, Sở Nguyên Bạch ta may mắn được làm đại biểu Giang Đông nên cũng được mời, chỉ là đầu óc dưa chuột ta đây có thể không được linh quang như chủ công, đoán chừng cũng chỉ có thể nghe chút ít, khó mà nghĩ ra được diệu kế gì."
Tô Trường An gật đầu, Giang Đông tuy chỉ tới ba ngàn đao khách, nhưng uy danh của đao khách Giang Đông tại ba trăm năm đã sớm vang danh thiên hạ.
Câu 'Giang Đông Sở gia khách' kia, khắp nơi đều biết, đến nay nghe tới cũng đủ khiến người sợ hãi.
Không người nào có thể xem thường đao khách Sở gia, cho dù Tinh Vẫn cũng vậy.
Vì vậy Bắc Thông Huyền mời Sở Nguyên Bạch tới tham gia lần hội nghị này, ngược lại là chuyện trong tình lý.
Nghĩ như vậy, Tô Trường An gật đầu, liền cùng Sở Nguyên Bạch vào trong doanh trướng.
---o0o---