Đại quân của Hạ Hầu Lân bắt đầu trùng trùng điệp điệp vượt sông.
Bọn chúng đến một cách nhanh như vậy, vượt xa khỏi tất cả mọi người đoán trước.
Quân Giang Đông vẫn đang trên đường chạy về Giang Đông, nhưng thuyền chiến đông nghịt của Hạ Hầu Lân đã bao trùm toàn bộ mặt sông.
Trên ghềnh bãi Hổ Đầu, hai vạn quân Giang Đông có thể nói là lòng người bàng hoàng.
Cũng không thể nói hai vạn quân Giang Đông sao lại nhu nhược, sợ chiến như vậy. Hễ là người bình thường nhìn thấy đội quân với số lượng hơn xa mình, ý nghĩ sinh ra trong lòng như vậy cũng không quá đáng.
"Báo!"
Một binh lính bộ dáng trinh sát trong miệng hô lớn như vậy, vội vã chạy vào đại doanh quân Giang Đông.
Trong đại doanh mấy vị nam tử ăn mặc bộ dáng tướng lĩnh ngồi ở hai bên, vẻ mặt đều cực kỳ ngưng trọng, đối mặt với đại quân có số lượng gấp phe mình mấy chục lần của Hạ Hầu Lân, chớ nói những tướng lĩnh bình thường ở chỗ này, dù cho Tả Ngọc Thành tự mình tới, chỉ sợ cũng không thể nghĩ ra thượng sách phá địch gì.
Nhưng thủ lĩnh của đại doanh này, vị nam tử mặc một bộ áo trắng kia, lại cực kỳ thong dong, y hơi hơi phất tay, ý bảo vị trinh sát kia đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: "chuyện gì?"
"Bẩm. . . bẩm báo tướng quân." Tên trinh sát kia hiển nhiên cực kỳ vội vàng tới đây, cất tiếng lên cũng có chút thở không ra hơi, nói xong lời ấy, gã hơi hơi dừng lại một hồi lâu, rồi mới nói tiếp: "thuyền chiến của Hạ Hầu Lân đã tới gần, không mất thời gian nửa canh giờ sẽ có thể lên bờ!"
"Chuyện này. . ." Tướng lĩnh ở hai bên nghe vậy, vẻ mặt vốn đã âm trầm lập tức trở nên càng khó coi.
Bọn họ hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều sinh ra ý rút lui.
Trong suy nghĩ của bọn họ dùng quân lực của chính mình đi chống lại đại quân Hạ Hầu Lân, cũng không khác gì chịu chết. Bởi vậy bọn họ vào lúc đó đều quay đầu nhìn về phía vị nam tử áo trắng trên đài cao. Dường như đều muốn từ trong miệng vị thủ lĩnh này lấy được đáp án mà bọn họ mong muốn.
"A..., đã biết. Lui ra." Thế nhưng nam tử áo trắng lại cực kỳ bình thản khẽ gật đầu, ý bảo vị trinh sát kia lui ra, đối với thần sắc sợ hãi trên mặt mọi người xung quanh cũng làm như không thấy.
Tên trinh sát kia tuân lệnh, hiển nhiên là không dám lưu lại, sau khi chắp tay về phía nam tử, liền từ từ lui ra.
Mà bây giờ, trong đại doanh rộng lớn chỉ còn sót lại nam tử áo trắng ngồi trên ghế thủ lĩnh cùng chư vị tướng lĩnh.
Những tướng lĩnh hiển nhiên đều muốn nói chút gì đó khuyên nhủ vị thủ lĩnh này không được mạnh mẽ chống lại đại quân của Hạ Hầu Lân, nhưng bởi vì không thể đoán được tâm tư của người thủ lĩnh áo trắng, bởi vậy có chút do dự, trong đại doanh liền rơi vào một vẻ yên tĩnh cực kỳ đột ngột.
. . .
Nhưng sau một lúc trầm mặc thật lâu, mọi người thậm chí đã loáng thoáng nghe được tiếng thuyền chiến của Hạ Hầu Lân rẽ sóng trên Ly Giang truyền đến.
Có lẽ là không thể chịu được sự yên tĩnh kỳ dị này, hoặc có thể là do lòng mang sợ hãi đối với khí thế hung hăng của quân triều Ngụy, rốt cuộc có người vào lúc đó không nhịn được tiến lên nói ra.
"Quách tướng quân. . ."
Nhưng lời nói của gã mới ra khỏi miệng, đã bị mạnh mẽ cắt ngang.
Bởi vì vị nam tử mặc áo trắng ngồi trên vị trí đầu não kia vào lúc đó chợt đứng lên.
Mọi người sững sờ, trong lòng không hiểu nhảy dựng, mờ hồ ý thức được có chút chuyện sắp phát sinh.
Nam tử áo trắng này hôm nay cực không tầm thường.
Đương nhiên, ở trong quân doanh rộng lớn, nam tử này từ xưa đến nay đã không tầm thường, nhưng hôm nay so với những ngày trước, lại càng không tầm thường.
Y thân là thống lĩnh của hai vạn quân Giang Đông, lấy danh tiếng của Tô Trường An tọa trấn Giang Đông.
Nghe nói y là truyền nhân Thiên Cơ nhất mạch của Thiên Lam viện, cũng là một trong ba vị Tinh Vẫn của Giang Đông.
Mặc dù đang ở quân doanh, nhưng ra vào không mang nửa tấc áo giáp, để một bộ râu cá trê thật dài, hình dáng lôi thôi, chênh lệch thật lớn so với hình ảnh giống như Thần Chích của Tinh Vẫn trong suy nghĩ của đại đa số người.
Vả lại không bao giờ quan tâm đến những chuyện xảy ra trong quân, giờ Thìn mỗi ngày đi vào quân doanh khô tọa ở trong đại doanh, cho đến giờ Tuất rời đi, vòng đi vòng lại, chưa từng có thay đổi.
Tướng lĩnh trong quân xưa nay rất chỉ trích đối với chuyện này, nhưng vướng vào việc y là sư thúc của Sở vương Tô Trường An, lại là Tinh Vẫn, cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài bất mãn như vậy, chỉ âm thầm để trong đáy lòng.
Nhưng hôm nay, nam tử này lại có thái độ khác thường, mặc một bộ áo trắng.
Bộ áo kia trắng như tuyết, không tìm thấy một chút dơ bẩn, lại càng không có một cái nếp nhăn, giống như là một kiện quần áo đã được chuẩn bị tỉ mỉ thật tốt từ sớm, vì thời khắc cực kỳ quan trọng nào đó mà mặc đấy.
Râu cá trê trên khóe miệng cũng bị y cạo đi, thậm chí mỗi một sợi râu ria đều bị y cẩn thận cạo bỏ, không thể tìm ra một chút dấu vết trên mặt, mà một đầu tóc rối bù kia, cũng được y cẩn thận tỉ mỉ dùng lược chải qua, cho đến lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra vị tướng quân Quách Tước này lại tuấn tú như vậy, nếu như trở về thời gian mười năm trước, có thể được coi là một vị công tử văn nhã.
Mọi người hiển nhiên muôn phần kinh ngạc, thậm chí thủ vệ chịu trách nhiệm gác quân doanh cũng hao tổn thật lớn tinh thần mới có thể nhận ra.
Chuyện này đối với các tướng sĩ đóng ở bãi Hổ Đầu mà nói có thể cho là một sự kiện lý thú đủ để bọn hắn đàm luận thật sâu mấy ngày khi rảnh rỗi, thế nhưng hết lần này tới lần khác cũng chỉ vì hôm nay, đại quân trong thành Lâm Sa đối diện Ly Giang lại bắt đầu vượt sông.
Đại nạn lâm đầu, cũng không có ai lại nhớ đến chuyện này.
Giờ phút này, Quách Tước bỗng nhiên đứng lên.
Y vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt của nhiều người hiển nhiên đã lưu lại trên người y.
Bất kể chức quan hay là tu vi, Quách Tước đều là người đứng đầu Giang Đông hiện giờ, lời nói của y hiển nhiên cực kỳ quan trọng, nhất là trong lúc này.
Mọi người nhìn y, mà môi của y cùng lúc đó không phụ sự mong đợi của mọi người hơi hơi mở ra.
Y nói.
"Các ngươi đi đi."
"Hả?" Mọi người sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu của bọn họ tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.
Có lẽ Quách Tước sẽ quở trách bọn họ nhát gan tránh chiến, cũng có lẽ sẽ dẫn đầu bọn họ cùng nhau lui lại, thậm chí có khả năng sẽ nói ra những lời nói hùng hồn, thúc giục bọn họ cùng quân Ngụy tử chiến một trận.
Nhưng bọn họ không bao giờ có thể nghĩ đến, từ trong miệng Quách Tước nói ra câu đầu tiên sẽ là bốn chữ bay bổng như thế - các ngươi đi đi.
Thế cho nên mọi người đầu tiên cũng không kịp phản ứng, đồng loạt sững sờ ngay tại chỗ.
"Nhanh đi đi, ở lại chẳng qua chỉ còn đường chết." Quách Tước lặp lại một lần nữa, thanh tuyến của y cực kỳ bình thản, dường như việc trốn tránh chiến đấu từ trong miệng y nói ra chỉ là một chuyện quá bình thường.
Mọi người vào lúc này rốt cuộc hồi phục thần trí, vẻ mặt bọn họ vui vẻ, mặc dù việc này nói đến trơ trẽn, nhưng trên đời này có bao nhiêu người sẽ sẵn lòng không một chút ý nghĩa cũng không duyên cớ đưa ra tính mạng của mình đây?
Nhưng rất nhanh đã có người từ trong lời nói của Quách Tước nghe ra một chút mùi vị không giống vậy.
"Vậy tướng quân người thì sao?" Người nọ nghi ngờ hỏi như vậy.
Quách Tước vào lúc đó vỗ vỗ ống tay áo của mình, làm những vết bụi vốn không hề tồn tại rơi xuống, rồi sau đó lại cực kỳ trang trọng sửa sang lại áo mũ y quan của chính mình. Toàn bộ quá trình y thực hiện cực kỳ chậm chạp rồi lại cực kỳ nghiêm túc.
Sau đó y nhìn chính mình, tựa hồ rất hài lòng với bộ dáng lúc này, vì vậy trên mặt y trồi lên một nụ cười.
Y ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt càng lớn.
"Ta muốn đi, giết một người."
Thanh âm của y vang lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, y bước ra bước chân.
Y đi cực kỳ chậm chạp, nhưng cũng cực kỳ chắc chắn.
Y rốt cuộc đi tới cửa vào đại doanh, vươn tay xốc lên vải mành lều lớn, ánh mặt trời vào lúc đó vẫy ra, chiếu đến bóng lưng của y.
Áo trắng của y bay bổng, nụ cười trên mặt như gió xuân ấm áp.
Y giống như muốn đi tham gia một nghi thức long trọng nào đó.
Hoặc có thể là nghênh đón một trận lừng lẫy.
Cái chết...
---o0o---