Cũng không biết sau khi ngủ say trong bao lâu, Tô Trường An rốt cuộc mở hai mắt ra.
Hắn phát hiện dường như mình đang nằm trên một chiếc giường.
Một chiếc giường không lớn, lại rất thoải mái dễ chịu.
Đầu của hắn còn có chút chóng mặt, dường như vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn thương thế.
Thương thế của hắn thực sự nặng, linh lực hao hết, thân thể bị thiên lôi đập nện, sức sống hầu như đoạn tuyệt, nếu như không có những vong hồn thành Lai Vân dùng thân hỗ trợ ngăn cản, lại có Nhược Mộc vì hắn rót vào sức sống cuồn cuộn không dứt, chỉ sợ hắn đã sớm thân tử đạo tiêu. Dù như thế, tình huống cơ thể hắn giờ phút này vẫn không thể coi là lạc quan, nhưng có được Nhược Mộc, chỉ cần không chết, khôi phục chính là chuyện sớm hay muộn.
Nghĩ đến những thứ này, Tô Trường An có chút khó khăn mở ra hai mắt, thời gian dường như đang giữa trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút chói chang đâm vào mắt khiến hắn thấy đau, phải híp lại hai con ngươi đã mở ra, dùng chuyện này đánh giá tình huống bên trong gian phòng mình.
Có một người, đang đi tới đi lui trong phòng, dường như đang chơi đùa thứ gì đó.
Nam nhân, tuổi tác hơn bốn mươi, dáng người có chút mập mạp, lưng cũng đã còng xuống, dường như còn chịu tổn thương, đi đứng có chút khập khiễng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Trường An đối với người trong phòng.
Người nam nhân kia dường như vẫn chưa nhận ra Tô Trường An đã tỉnh, như cũ đưa lưng về phía Tô Trường An chơi đùa vật trong tay.
Mà thần sắc trên mặt Tô Trường An lại càng ngày càng nghi hoặc.
Hắn cảm thấy càng nhìn nam tử này càng quen mắt, nhưng có lẽ là bởi vì bị thương nặng chưa lành, đầu hôn mê, nhất thời vẫn không thể nói đúng rốt cuộc là người nào.
Nhưng chợt đấy, con ngươi của hắn đột nhiên phát lớn, vẻ mừng như điên tràn lên đuôi lông mày.
"Cha!" Hắn ngoảnh về phía bóng lưng kia gọi, thò tay chống xuống giường, muốn đứng người lên.
Có lẽ vì cực kỳ xúc động, tay của hắn trượt đi, thân thể vừa mới ngồi dậy lại lảo đảo một cái té xuống.
"Hả?" Bóng lưng kia nghe Tô Trường An gọi như vậy, thân thể chấn động, mãnh liệt xoay người qua. Là một vị nam tử trung niên trên mặt mang theo chút ít vết sẹo còn chưa hoàn toàn khép lại.
Đúng là Tô Thái, người đã bị nhốt ở đại doanh Tư Mã Hủ!
Gã thấy Tô Trường An ngã ngồi trên giường, cho là vết thương của hắn phát tác, vội vàng ném vật trong tay, bước nhanh tới.
"Nhóc con, ngươi không sao chứ? Ngươi cũng đừng dọa cha ngươi, Tô gia ba đời chúng ta đã con một mấy đời, chỉ có thể dựa vào ngươi khai chi tán diệp a!" Tô Thái liên miên nói ra, vươn tay muốn kiểm tra tình huống của Tô Trường An, trên mặt lo lắng, hiển nhiên là không làm giả chút nào. (khai chi tán diệp: tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.)
Nhưng Tô Trường An lại bắt được tay của Tô Thái, ngồi dậy.
Thân thể của hắn mặc dù thực sự yếu ớt, nhưng hắn suy yếu cũng chỉ là lời nói tương đối, do vừa rồi tình thế cấp bách, mới rối loạn không chừng mực, hiện giờ đã lấy lại tinh thần, xác định tất cả mọi chuyện trước mắt đều không phải là ảo giác của mình, hắn hiển nhiên cũng sẽ không cực kỳ yếu ớt như lúc trước.
"Cha, vì sao người lại ở chỗ này? Không phải người bị lão tặc Tư Mã Hủ nhốt ở trong đại doanh sao?" Tô Trường An nhìn Tô Thái trên mặt tràn đầy vết thương, vội vàng hỏi.
Tô Thái thấy con trai mình bộ dáng như vậy, cũng xác định được hắn không đáng lo, lúc này mới yên lòng, nghe được vấn đề của Tô Trường An, gã đáp lại.
"May mắn có Túc Ngọc cô nương, được con bé luôn luôn chăm sóc, mới mang ta trở về nơi đây, bằng không thì chỉ sợ cả đời này ngươi sẽ không còn được gặp lại cha của ngươi rồi." Nói xong, gã nghĩ đến chính mình suýt chút nữa bị cắt cổ trong đại doanh kia, không tránh khỏi hoảng sợ một hồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thê lương buồn bã.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Tô Trường An lại cho rằng cha mình đã chịu thật lớn tủi nhục lúc ở trong doanh trại của Tư Mã Hủ, phẫn nộ không khỏi nổi lên trong lòng. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đè xuống, huyết hải thâm cừu giữa hắn và Tư Mã Hủ cùng Hạ Hầu Hạo Ngọc, tội lỗi chồng chất, tất cả những chuyện này, mai sau nhất định phải có một cái kết thúc.
Hắn nghiêm sắc mặt, trấn an nói: "cha yên tâm, con chắc chắn sẽ thay người báo thù này!" Nói xong, lời nói của hắn xoay chuyển, khó hiểu hỏi: "cha nói Túc Ngọc sư tỷ mang theo người trở về? Lúc này cô ấy đang ở nơi nào? Làm cách nào để hộ tống người về tới đây?"
Nghe lời đầu của Tô Trường An, Tô Thái vốn định khuyên giải, gã thực sự không hiểu thù hận giữa Tô Trường An cùng Tư Mã Hủ hay là Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng dưới suy nghĩ của gã, gã lại càng không muốn thấy Tô Trường An gặp bất cứ nguy hiểm gì, những trách móc mà mình phải chịu, nếu như có thể đổi được bình an cho con mình, không cần nhắc tới cũng được, điểm này đối với bất cứ người làm cha, làm mẹ trên khắp thiên hạ này mà nói đều là như thế.
Nhưng lời nói phía sau của Tô Trường An, lại làm cho hai mắt Tô Thái tỏa sáng, vội vàng nói.
"Trường An a, ta nói với ngươi, Túc Ngọc đúng thật là một cô nương tốt, ở trong doanh trại của Tư Mã Hủ luôn luôn chăm sóc ta, nếu như không có con bé, chỉ sợ một thân già khọm của ta đã sớm phó thác ở chỗ đó rồi, hơn nữa đoạn đường trốn về nơi này con bé cũng nhiều lần xả thân giúp đỡ." Tô Thái mặt mày hớn hở nói, "mà ta thấy con bé với ngươi thế nhưng là mối tình thắm thiết, không dễ tìm một cô nương tốt như vậy, vả lại, con bé còn là tỷ tỷ của Hạ Hầu Lân, nếu như ngươi cưới con bé, nói không chừng các ngươi có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không cần phải đánh đánh giết giết. Còn nói nữa, tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ, cũng đã đến. . ."
Tô Trường An càng nghe càng không đúng, đến cuối cùng dứt khoát cắt đứt lời nói cằn nhằn liên miên của cha mình, nói: "cha, tâm ý của Túc Ngọc ta đương nhiên biết rõ, thế nhưng Tiễn Quân bên kia. . ."
Trong lời nói của hắn cũng chưa nhắc đến hết, không chỉ Cổ Tiễn Quân, còn có Hồng Loan cùng Lục Như Nguyệt lúc này cũng làm cho đầu hắn đau nhức, nhưng Tô Thái cũng không biết rõ tình hình, hắn cũng không muốn nói ra, lần này nói ra Cổ Tiễn Quân chỉ vì muốn dùng làm cái cớ, đánh vỡ tưởng tượng của Tô Thái, khiến cho lão không thể dây dưa việc này.
Không thể không nói, chuyện này thực sự hữu hiệu.
Tô Thái nghe đến tên Cổ Tiễn Quân, lập tức thu thanh âm.
"Cũng được, Tiễn Quân đứa nhỏ này ta cũng rất ưa thích, hơn nữa cha của nó cũng đã chết oan uổng, nó lẻ loi một mình đi theo ngươi đến bây giờ, ngươi cũng không thể phụ nó."
Nghe Tô Thái nói như vậy, Tô Trường An lập tức thở dài một hơi, thực sự hắn rất sợ cha mình dồn ép hắn cưới Túc Ngọc, lấy tính tình của hắn có lẽ khó có thể từ chối yêu cầu của cha mình. Nhưng hắn dây dưa không rõ với mấy nữ tử khác, thực tình không muốn phát sinh ra quá nhiều chuyện.
Lập tức, Tô Trường An liền gật đầu, đang muốn tỏ thái độ để chặt đứt ý muốn khác của Tô Thái.
Nhưng Tô Thái lúc này tiếp tục buồn rầu nói: "thế nhưng đứa bé Túc Ngọc kia vì cứu ta hôm nay hiển nhiên đã đoạn tuyệt với Tư Mã Hủ, nếu như không cho con bé một lời nói rõ sẽ khiến lòng ta bất an a."
Tô Trường An nghe vậy sững sờ, thấy cha mình đã nói đến đường đi, lại trở về điểm xuất phát, trong lòng khẩn trương, đang muốn nói chút ít ta tự có chừng mực, hoặc là lời nói để cho cha hắn bớt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, lời nói của Tô Thái chợt xoay chuyển, trên mặt lộ thần sắc đã nghĩ ra, vội nhìn Tô Trường An nói: "vậy không bằng đều cưới đi."
Nghe nói lời ấy, Tô Trường An sững lại, miệng của hắn lập tức mở ra thật lớn, giống như có thể nuốt gọn một quả trứng gà, hắn làm cách nào cũng không hiểu được, Tô Thái có thể nghĩ ra một điểm quan trọng như vậy.
Mà trên thực tế, trong lòng hắn thực sự đã từng có ý nghĩ như vậy.
Nói đến có chút sai lầm bẩn thỉu, nhưng thứ gọi là nam nhân, nói chung đều như thế, được voi đòi tiên, mà khác nhau chỉ là có người có thể kiềm chế nhưng lại có người không thể, thậm chí phóng túng như vậy đấy.
Hồng Loan trước kia không khống chế được, suýt nữa muốn giết Cổ Tiễn Quân, điều này khiến cho trong lòng Tô Trường An đối với chuyện như vậy không dám có một chút mong đợi.
Bởi vậy nghe được lời nói của Tô Thái, trên mặt Tô Trường An lập tức lộ vẻ cười khổ.
Hắn một lần nữa hé miệng, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại giống như trước kia, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị cứng rắn cắt ngang.
Tô Trường An theo bản năng cảm thấy một tia bất an, hắn liếc nhìn chằm chằm cha mình, ý bảo gã chú ý lời nói và hành động của mình, mà chính hắn vào lúc đó nằm trở về giường.
Két..!
Nương theo một hồi thanh âm tiếng cửa phòng bị đẩy ra, mấy cái bóng người từ ngoài cửa phòng đi vào.
"Bá phụ, tình huống của Trường An sao rồi?" Đứng đầu rõ ràng chính là Cổ Tiễn Quân, trong tay nàng cầm theo hộp cơm, nhìn bộ dáng là đang đưa cơm đến cho Tô Thái, mà phía sau nàng có mấy vị nữ tử cùng theo, chính là Lục Như Nguyệt, Hạ Hầu Túc Ngọc cùng với Tô Chiếu.
Tô Trường An thầm nói một tiếng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lập tức đưa cho Tô Thái một ánh mắt, đang muốn nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê.
Nhưng Cổ Tiễn Quân mang theo hộp cơm đứng phía trước thấy được Tô Trường An đã tỉnh lại.
"Trường An!" Nàng phát ra một tiếng vừa mừng vừa sợ, liền bước nhanh đi tới.
Tô Trường An trong lòng cười khổ một hồi, nhưng trên mặt nhưng lại không thể không nặn ra một nụ cười khó coi, kiên trì đáp lại nói: "ừ, đã không có gì đáng lo."
Mà ánh mắt lại cực kỳ trôi nổi bay bổng ở trên người Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Lục Như Nguyệt phía sau lưng Cổ Tiễn Quân.
Hai cô gái hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, nhưng phản ứng rồi lại cực kỳ khác nhau, vẻ mặt Lục Như Nguyệt ân cần, dường như cũng muốn tiến lên, nhưng cũng có chần chờ. Mà Hạ Hầu Túc Ngọc lại khẽ giật mình, cúi đầu thật sâu, tựa như có chút sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt của Tô Trường An.
Mấy người vào lúc này cũng ý thức được thứ gì đó, đều muốn nói lên nhưng lại vướng phải Tô Thái ở đây nên có chút thẹn thùng khó có thể mở miệng, bởi vậy bầu không khí trong gian phòng đó lập tức yên tĩnh xuống, rơi vào một hồi khó có thể điều hòa.
Lại nói tiếp Tô Trường An đúng là đầu gỗ, ngược lại ít nhiều có được chân truyền của Tô Thái, vị lão gia này ngược lại nhìn ra bầu không khí giữa mọi người hơi có chút khác thường, nhưng cũng không hiểu được tất cả những chuyện này là do mình tạo thành.
Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn muốn mấy người con dâu của Tô lão thái gia, gã cảm thấy mình có lẽ giúp được đứa con không may nhà mình.
Vì vậy gã muốn đánh vỡ bầu không khí lúng túng này, mấy lần lên tiếng hỏi thăm tình hình gần đây của Cổ Tiễn Quân, lại một mặt ân cần muốn biết Hạ Hầu Túc Ngọc đã quen thuộc ở chỗ này chưa, nhưng được đáp lại cũng là vài chữ khách sáo cực kỳ đơn giản "dạ" "cũng không tệ lắm" "đã phiền quan tâm". Bầu không khí trong phòng không có chút nào bởi vì lời nói của gã mà phá vỡ, ngược lại càng lúng túng.
Cũng may Tô Chiếu tâm tư nhanh nhẹn, ánh mắt của nó đảo qua đảo lại trên mặt của mọi người, ngược lại hiểu được mấy thứ gì đó, chợt nhảy lên, kéo cánh tay Tô Thái, cười hì hì nói: "gia gia, Chiếu nhi nghe nói bên trong quận Gia Hán có một quán rượu tên là lâu Cổ Điều, rượu ngon được cất ở bên trong có thể xưng là đứng đầu đất Thục này, gia gia đang rảnh không bằng để Chiếu nhi dẫn người đi lâu Cổ Điều nếm thử rượu ngon kia."
Thân thế của Tô Chiếu khó có thể phân biệt, chớ nói Tô Thái, cho dù là đám người Tô Trường An cũng phải tiêu hóa thật lâu mới có thể tiếp nhận.
Vì vậy đối với Tô Thái, bọn hắn chỉ nói Tô Chiếu là con gái nuôi mà Tô Trường An thu dưỡng. Nhưng có lẽ thực sự vì huyết mạch tương liên, có thể nói Tô Thái cực kỳ ưa thích Tô Chiếu. Tô Trường An còn chưa lập gia đình, lão lại cực kỳ tự nhiên tiếp nhận thân phận gia gia của lão.
Bất kể là rượu ngon hay là thỉnh cầu của cháu gái, ở trong lòng Tô Thái đều khó có thể cự tuyệt.
Nhưng gã vẫn còn có chút lo lắng đứa con trai bảo bối của mình sẽ phá hỏng bản kế hoạch mấy vị con dâu mà chính tay mình trù hoạch, bởi vậy ít thấy có chút chần chờ.
Tô Chiếu thấy thế lại làm nũng một hồi, lại nói một chút chỗ tốt rượu ngon trong lâu Cổ Điều, Tô Thái nghe được thì ngón trỏ đại động.
Sau khi gã do dự một lúc, dưới đáy lòng âm thầm nói ra, con cháu đều có phúc của con cháu, sau khi ném cho Tô Trường An một ánh mắt cha đi trước, ngươi phải cố gắng lên, liền không quay đầu lại theo Tô Chiếu đi ra cửa phòng.
Mà lúc này, trong phòng thật lớn chỉ còn lại có Tô Trường An cùng ba người con gái gồm Cổ Tiễn Quân trong đó.
Ọt ọt.
Tô Trường An vào lúc đó nuốt nước miếng một cái, hắn biết rõ, một trận "ác chiến" sắp bắt đầu.
---o0o---