Ở một khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Không chỉ vì bốn người kia bỗng nhiên xuất hiện, cũng không phải do trên thân bọn họ tản ra khí thế bàng bạc.
Hơn nữa là bởi vì tướng mạo của bốn người, trang phục tương tự như những người đã biến mất tầm mười năm trước.
"Quỷ Kiến Sầu, Hồng Y Khách, Tế Vũ Kiếm, Bạch Đầu Công Tử." Ở một khắc này Liêm Bán Thành nhíu mày, y nhìn qua bốn người, giọng bình tĩnh nói ra từng tục danh của bọn họ. Đồng thời cũng xác nhận suy đoán trong lòng mọi người.
"Các ngươi cũng muốn tranh vào vũng nước đục này sao?" Y hỏi.
"Liêm viện trưởng cười chê." Quạt xếp trong tay Hầu Như Ý nhẹ nhàng đung đưa, gã nói: "Đây là Thiên Lam viện, ta là đệ tử Thiên Lam viện, sao có một vũng nước đục?"
Ở một khắc bốn người xuất hiện sắc mặt Sơn Lực Hành cũng thay đổi có vài phần khó coi. Lão gắt gao nhìn chằm chằm Từ Nhượng, giọng lạnh lùng nói: "Ta đến lần này chỉ vì Tô Trường An, tuyệt không có ý làm khó Thiên Lam viện nửa phần. Kính xin chư vị không nên bị yêu tà che đậy, hủy đi danh dự ngàn năm của Thiên Lam viện!"
"Tô Trường An lại như thế nào, cũng là đệ tử Thiên Lam viện ta. Nếu đệ tử Thiên Lam viện phạm sai lầm." Từ Nhượng lạnh nhạt nhíu mày, nắm đôi thương trong tay, sát ý trong cơ thể bùng phát ra ngoài. "Cũng chỉ có Thiên Lam viện ta có thể trách phạt!"
Lúc này lãnh ý trong mắt Sơn Lực Hành rốt cuộc hóa thành lửa giận ngập trời. Lão tự nhận là đã cho mấy hậu bối đủ mặt mũi, nếu như bọn họ không biết tốt xấu như vậy, thì lão cũng không cần phải nhịn nữa. Nếu để cho người khác biết lão đường đường Thần Tướng Đại Ngụy lại bị mấy hậu bối ngăn cản, vậy sau này, ở trên triều đình lão tránh không được bị đồng liêu chế nhạo.
Vì thế, lão vung tay lên, mấy bóng người đứng thẳng bên cạnh trừ Liêm Bán Thành đều hành động.
Những người này là trưởng lão các học viện, cùng với mấy vị tướng sĩ theo lão chinh chiến nhiều năm. Đều là cao thủ Thiên Thính Hồn Thủ cảnh.
Thấy có những cao nhân này ra tay, những giáp sĩ cùng đệ tử sĩ khí tăng cao, theo mấy bóng người lướt đi mạnh mẽ vọt lên.
Bốn người Từ Nhượng nhíu mày, thân hình lần lượt thay đổi.
Từ Nhượng cùng Hầu Như Ý đứng ở trên bậc thang trước cửa sân, mang La Ngọc Nhi cùng Hoa Phi Tạc sau lưng bảo vệ.
Sau đó, Từ Nhượng khẽ động, trường thương trong tay trái phải đột nhiên ngăn cản, nhiều đóa thương hoa tràn ra, đánh lui những người xông lên; lúc này Hầu Như Ý cũng nhảy vào đám người, quạt xếp tung bay lên xuống, từng trận gió mạnh nổi lên, cuốn từng tên giáp sĩ hoặc đệ tử bay lên, trong lúc nhất thời lấy thân thể y làm trung tâm trong không gian nửa trượng hình thành khoảng chân không không người.
Hai người phía sau bọn họ cũng không chịu thua kém.
Chỉ thấy mi tâm La Ngọc Nhi lập lòe một đạo bạch quang, một thanh trường kiếm toàn thân trong suốt từ mi tâm nàng bay ra, sau đó nàng nhắm nghiền hai mắt, sợi tóc đen nhánh bị linh lực toàn thân nàng tuôn ra bay lên phấp phới, bóng người của nàng cũng đột nhiên bay lên. Thanh trường kiếm trước đầu nàng phát ra một tiếng kiếm minh, một hóa thành mười, mười hóa thành trăm.
"Kiếm đi như mưa!" Nàng nhẹ kêu một tiếng, ở một khắc này hai mắt đóng chặt mạnh mẽ mở ra, hàn mang ẩn hiện trong đôi mắt âm u.
Lúc này trường kiếm ở đầu nàng liền hóa thành long xà kiếm trận, gào thét phóng tới đám người.
Một khắc này, như Phật đơn độc lên đài cao, long xà rời bình địa.
Long xà kiếm trận xuyên thẳng qua đám người, những nơi đi qua, huyết nhục bay tung tóe, không ai có thể ngăn cản.
Mà lúc này hồng y Hoa Phi Tạc bên cạnh nàng thì hồng y cũng tung bay, giống như có vật gì bay lên từ dưới hồng y của gã.
Sau đó gã gỡ xuống hai vật bên hông.
Một bức tranh cuộn màu trắng, một cái tử trúc lang hào. (bút lông thân trúc tía ngòi bút làm bằng lông sói)
Sau đó gã vẽ như rồng bay phượng múa, sau mấy hơi thở, từng con hổ báo dáng vẻ uy nghi, hung thần ác sát nhảy tưng bừng trên giấy.
"Đi!" Gã nhẹ nói.
Lúc này mãnh thú như núi thở biển gầm trên họa trục thật sự xông ra không ngừng, tất cả hóa thành hung vật màu đen phóng tới đám người. Nhất thời từng tiếng gào thét mãnh liệt vang lên.
Tô Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần từ biến cố, hắn nhìn bốn thân ảnh ngăn cản trước người mình, nhìn tầng tầng thủ đoạn nhưng đầy uy lực của bọn họ làm người ta sợ hãi nên trong lòng hắn nổi lên một chút chờ mong.
Mà giờ khắc này, mấy vị cao thủ Thiên Thính cùng Hồn Thủ cảnh xông lên, cuối cùng cũng cùng bốn người Từ Nhượng đánh giáp lá cà.
Trước hết một vị cao thủ Thiên Thính cùng với một vị Hồn Thủ cảnh giao thủ với Từ Nhượng.
Nam tử Thiên Thính cảnh mặc một bộ áo lam, có khuôn mặt bình thường, sử dụng một thanh trường kiếm, kiếm khí lẫm liệt.
Nam tử Hồn Thủ cảnh người cao lớn, mặc áo giáp, sử dụng một thanh yển nguyệt đại đao, sẹo bên trái gương mặt lan tràn như độc xà càng khó coi.
Hai người phút chốc liền đến trước người Từ Nhượng, bọn họ khí tức cô đọng, đại đao trường kiếm trong tay mang theo linh lực toàn thân bỗng nhiên chém về phía Từ Nhượng.
Hình như ở một khắc này Từ Nhượng cũng nhận thấy, đôi thương trong tay y quét qua, chém đầu giáp sĩ cùng đệ tử xung quanh. Sau đó, trong mắt y lạnh như băng bỗng nhiên đốt lên một ngọn lửa, một đạo linh áp mịt mờ chập chờn đột nhiên đẩy ra, vây kín y cùng hai người cầm đao kiếm.
Liêm Bán Thành đứng ở nơi xa thấy tình cảnh này, lão chấn động trong lòng.
Lúc này là lần đầu tiên lão nhận biết lĩnh vực của Từ Nhượng.
Đừng thấy Mã An Yến, Từ Nhượng, Ân Thiên Thương thậm chí Tô Trường An đều lĩnh ngộ ra lĩnh vực riêng của mình, nhưng cần phải biết, lĩnh vực huyền diệu khó giải thích, là một loại cần có cơ duyên cùng ngộ tính.
Ở đại đa số tình huống, cần đạt đến Vấn Đạo cảnh mới có thể ngộ ra.
Mà hiện nay Từ Nhượng rõ ràng mới Thiên Thính cảnh, lĩnh vực của y thật sự ngưng thực như vậy, thu phóng tự nhiên, so với Thiên Lam vực của Tô Trường An mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đáng sợ hơn chính là, dùng thực lực Liêm Bán Thành gần nửa bước Tinh Vẫn cũng không cách nào đơn giản phá vỡ lĩnh vực này.
Điều này làm cho Liêm Bán Thành ngay lập tức sinh ra ưu tư trong lòng.
Giống như rất ngạc nhiên, nhưng là ghen ghét nhiều hơn.
Hình như tất cả thiên tài yêu nghiệt trên đời đều tụ tập ở Thiên Lam.
Trước đây là Mạc Thính Vũ, mười năm tàng đao, Địa Linh trảm Tinh Vẫn.
Lại là Tô Trường An, tu hành một năm, một kiếm giết trăm người, thậm chí ngay cả ba vị cao thủ Hồn Thủ cảnh thanh danh hiển hách cũng nuốt hận ở dưới kiếm của hắn.
Mà bây giờ Từ Nhượng tu hành hơn mười năm trở về, càng làm cho lão là vị nửa bước Tinh Vẫn cũng nhìn không ra sâu cạn.
Tốc độ phát triển như vậy đáng sợ ra sao?
Nếu là lại bỏ mặc những đám yêu nghiệt này trưởng thành mười năm, sợ rằng Thiên Lam thịnh thế năm đó lại tái hiện.
Liêm Bán Thành quyết không cho phép xảy ra chuyện như vậy, sư tôn của lão, Cửu Sửu Tinh Vẫn bởi vì bị Thiên Lam nhất mạch đè ép cả đời ôm hận mà chết, hôm nay lão rốt cuộc chờ được cơ hội này, lão tuyệt không thể cho mọi người Thiên Lam viện có bất cứ một cơ hội nào nữa.
Vì thế, trong mắt lão lóe lên quang mang lạnh lẽo, sát ý tràn ra.
Mà bên kia, hai vị cao thủ bị lĩnh vực của Từ Nhượng bao phủ, trong lòng bất ngờ.
Bọn họ liếc nhìn nhau, mạnh mẽ ổn định tinh thần của mình, lại nhìn về phía Từ Nhượng.
Đã thấy vị nam tử lạnh giá kia dường như thay đổi thành một người khác.
Y một bộ áo trắng, trong tay cầm đôi thương.
Một thương toàn thân trắng như tuyết, ánh sáng như ban ngày.
Một thương như nhuộm máu tươi, sắc đỏ như lửa.
Y đứng ở trên hư không, sợi tóc tung bay, sau lưng một hung ảnh ác lang cực lớn hiện ra.
Hai người vừa ổn định tâm thần lại kích động một hồi, tin đồn mọi người đã nghe chợt nổi lên trong lòng.
"Ngươi. . . Ngươi là Tham Lang! ! ?"
---o0o---