15 tháng chạp.
Trong thành Trường An, tuyết đông thay bằng những cơn mưa xuân.
Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa nhận được tin tức lúc giờ Dần nên dắt người ngựa rời khỏi Thiên Lam viện.
Chân gã vừa cất đi thì một đám người ngựa cuốn lấy bụi đất đầy trời, phá vỡ sự yên tĩnh của bá tánh thành Trường An, nôn nóng vây quanh Thiên Lam Viện.
Cầm đầu chính là một lão giả gần sáu mươi, bộ dáng hầm hố dọa người đang mặc áo giáp ngũ sắc, đầu đội nón trụ tử kim, cầm một cây đao khắc trường long, sắc mặt lạnh lùng, sát cơ dạt dào.
Gã là Thần tướng bài danh thứ ba Đại Ngụy, tên Sơn Lực Hành.
Bên cạnh gã có rất nhiều người, khiến người ta chú ý nhất chính là một vị lão giả cũng cỡ tuổi như vậy, y đầu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt âm trầm. Một bộ áo bào xám bao quanh thân bên trong toát ra luồng khí tức nguy hiểm lan tràn, y là Viện trưởng đương thời của Bát Hoang Viện - Liêm Bán Thành.
- Đi, phá cửa!
Sơn Lực Hành nói với một vị tiểu tướng to con cưỡi ngựa bên cạnh.
- Vâng!
Tiểu tướng kia cúi đầu lĩnh mệnh dẫn theo mấy tên sĩ tốt tới trước cửa sân Thiên Lam Viện, trường thương trong tay tung bay dĩ nhiên là muốn trực tiếp oanh mở cửa viện cổ xưa này.
Liêm Bán Thành nhìn tất cả mọi việc khóe miệng nở nụ cười càng lớn. Y biết rõ chỉ không bao lâu nữa y liền có thể nhìn thấy Bát Hoang Viện bỏ túi toàn bộ truyền thừa của Thiên Lam Viện, vì việc này mà y đã trả giá thật lớn nhưng y cảm thấy nó xứng đáng.
Nhưng lúc này thương phong của vị tiểu tướng kia chưa đến thì cửa lớn của Thiên Lam Viện chậm rãi mở ra kèm theo âm thanh của gỗ cũ kỹ.
Cửa lớn Thiên Lam viện được mở ra, có mấy người đã đứng ở đó từ lúc nào. Cầm đầu là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt còn nét ngây thơ nhưng con ngươi lại rất âm lãnh.
Ánh mắt của hắn nhìn chung quanh một vòng rơi trên từng người, cuối cùng dừng lại trên thân vị tiểu tướng như muốn đâm vào người y.
Sau đó hắn hỏi một vấn đề mà mọi người không thể tưởng được.
- Vì sao ngươi không gõ cửa?
Có lẽ vì ánh mắt của Tô Trường An quá lạnh lùng hay câu hỏi của hắn ngoài dự đoán của mọi người nên vị tiểu tướng kia sững sờ nhất thời không đáp lời.
- Ngươi như vậy là sai rồi.
Tô Trường An nói tiếp, hắn nhìn vị tiểu tướng với vẻ mặt nghiêm túc, giống như một phu tử đang dạy học sinh.
Vị tiểu tướng kia thật thà gật đầu nhưng lập tức ý thức được không đúng, y vội vàng lắc đầu. Sau đó y quay đầu nhìn mấy vị lão giả sau lưng và đám lính vây quanh Thiên Lam Viện chật như nêm cối thì trong lòng dâng thêm chút dũng khí.
- Ngươi là yêu tà tặc tử, cần gì phải gõ cửa, bắt giam là được!
Y mở giọng quan quát lớn.
Đối với lời vừa nói ra thì sắc mặt thiếu niên kia không chút biến đổi cũng không đáp lại nhưng hai vị nữ hài xinh đẹp bên cạnh hắn biến sắc trợn mắt nhìn y.
Trong lòng y chấn động, biết rõ lai lịch hai nữ hài này không nhỏ, một vị là cháu ruột Tấn Vương Bắc địa, một người là công chúa Đại Ngụy. Y thu liễm khí thế đã phô trương, trong lòng không khỏi sinh ra chút sợ hãi. Với thân phận của y thì đắc tội ai trong hai vị cũng đủ cho y không thể chịu nổi.
Nhưng cũng may dường như Tô Trường An không có ý định dây dưa với y, sau khi tiểu tướng nói xong thì hắn đưa mắt nhìn đám người đối diện. Ánh mắt hắn qua lại một hồi tựa như đã xác định được thủ lĩnh của đám người ngựa kia nên hắn hỏi vị lão giả hầm hố dọa người:
- Ngươi là ai?
Lão giả nghe vậy thì bất giác ưỡn ngực, ngạo cười nói:
- Thần tướng Đại Ngụy Hãn Hổ Sơn Lực Hành!
Chuyện này đương nhiên rất đáng để kiêu ngạo.
Gia thế lão bình thường, dựa vào một thân bản sự nam chinh bắc chiến, lăn lộn đánh đấm nhiều năm mới được địa vị như bây giờ - Thần tướng Đại Ngụy, cũng như cửu khanh.
Nhưng đáng tiếc chính là sau khi Tô Trường An nghe thân phận của lão thì mặt không biến hóa. Hắn chỉ chân thành gật đầu rồi nói:
- Tô Trường An.
Thái độ của hắn bình thường, ngữ điệu nói chuyện thì bình thản. Thật giống hai người xa lạ lần đầu gặp mặt giới thiệu bản thân.
Trong lòng Sơn Lực Hành không khỏi tràn lên sự tức giận, lão cảm thấy dường như Tô Trường An không ý thức được thân phận của lão cũng như tình cảnh của hắn.
Cho nên lão quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện này, lão muốn đưa tay ra hiệu cho mọi người vây lên bắt giữ nhưng âm thanh của Tô Trường An lại vang lên lần nữa:
- Tư Mã Hủ không phải là người tốt.
Hắn nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc như trước, trong giọng nói mang theo ý khuyên giải nào đó.
Nhưng lời nói như vậy với Sơn Lực Hành hay mọi người ở đương trường thì không khỏi có chút ấu trĩ, vì thế mọi người cười vang.
Con mắt Sơn Lực Hành hơi híp lại, nhìn lom lom thiếu niên đang đứng ở cửa nói từng chữ:
- Trên đời này không có người tốt!
Sau đó ngón tay lão khẽ động, mọi người sau lưng nhận được sắc lệnh hô ứng, giáp sĩ đao kích trong tay đạp theo bộ pháp chỉnh tề vang lên từng trận bước chân nổ vang trên mặt đất, vây phía cửa ra vào của Thiên Lam Viện.
Ánh đao bọn họ lập lòe, sắc mặt nghiêm nghị, từng luồng sát khí lăng liệt tự trên người phát ra sau đó tụ lại một chỗ, hóa thành một cỗ khí thế tràn đầy bao phủ toàn bộ thiếu niên thiếu nữ trước cửa Thiên Lam viện.
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Cửu Nạn và Thập Phương ra, cùng ta đến thiên lao chờ thẩm vấn!
Sơn Lực Hành trầm giọng nói.
Nhưng trả lời lão chính là âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ của thiếu niên kia.
Sắc mặt Sơn Lực Hành phát lạnh.
- Bắt lấy Tô Trường An, có người ngăn cản, miễn bàn sống chết!
Lời vừa nói ra thì gánh nặng trong lòng mọi người được giải khai, vốn phải dè chừng thân phận của hai cô gái nhưng nhận được sự cho phép của Sơn Lực Hành, đến lúc mầm tai vạ kia rơi xuống tự nhiên có người thay bọn họ gánh lấy. Vì thế mọi người gầm lên dữ tợn, mấy trăm giáp sĩ cùng học viên của các học viện mang đến đột nhiên vọt tới Thiên Lam Viện.
Sắc mặt Tô Trường An ở một khắc này đột nhiên trở nên âm hàn.
Cửu Nạn đao trong tay kêu lên một tiếng, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên thì một trượng trước người hắn bỗng xuất hiện khe rãnh kéo dài sâu hai tấc sau đó lạnh lẽo nói:
- Vượt qua rãnh này, chết!
Đao phong của hắn rất lăng lệ ác liệt, hàn quang như tuyết.
Giọng nói hắn trầm thấp, lạnh lùng như băng.
Khí thế trên người hắn tràn đầy, mênh mông như biển.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể ngăn cản mọi người vọt tới.
Rốt cuộc sát cơ hiện lên trong mắt hắn.
Một luồng linh áp đột nhiên đẩy ra từ người hắn, bao phủ mọi người vào trong, vốn sắc trời có chút mờ mịt thì giờ đây càng phát ảm đạm, giống như mặt trời rơi mất chỉ còn lại màn đêm.
Dị tượng như vậy làm cho những giáp sĩ và đệ tử kia sững sờ, ngay lúc này Sơn Lực Hành kinh hô:
- Cẩn thận!
Trong lòng mọi người rùng mình, đột nhiên quay đầu nhìn về thiếu niên cách đó không xa, chỉ thấy tóc hắn tung bay, thất tinh trong bầu trời đêm lập lòe sau lưng.
"Ngọc Hành!"
Hắn khẽ gọi một tiếng.
Thanh âm trầm thấp mang theo loại ma lực kỳ lạ nào đó bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người, sau đó một ngôi sao trong bầu trời đêm bỗng phát ra hào quang mãnh liệt.
Mọi người còn chưa kịp hồi thần thì thanh thần kiếm trong tay thiếu niên bỗng phát ra một tiếng kiếm minh ngút trời rồi phóng ra. Một bóng người mờ ảo ngay lúc này đột nhiên xuất hiện, tay lão cầm thanh thần kiếm Thập Phương.
Nhất thời kiếm ảnh tung bay, kiếm ý tung hoàng.
"Ngọc Môn Quan."
"Trường Đình Noãn."
"Tế Vũ Phồn."
"Xuân Ba Cấp."
"Hiểu Phong Tàn."
"Phất Liễu Ngạn."
Sáu chiêu kiếm mang theo sát cơ mênh mông cuồn cuộn lên tiếng mà ra.
Rất nhiều đầu người của giáp sĩ cùng học sinh ngay một khắc này bị chia lìa.
"Liên Hoa Trán!" Lại một giọng nói vang lên, một vệt kiếm ảnh hoa sen đột nhiên tràn ra từ bóng người mờ ảo kia, nháy mắt sẽ bao phủ về phía mọi người.
Một chiêu này ẩn chứa khí thế cùng sát cơ nên giáp sĩ bình thường và học sinh không thể nào tiếp được, Tô Trường An đã từng dùng chiêu này tàn sát mấy trăm học sinh gần như không còn nên giờ đây hắn cũng cho là như vậy.
Nhưng lúc hoa sen bóng kiếm tới trước mọi người đang khoanh tay chịu chết thì một tiếng hét to vang lên.
Vị viện trưởng Bát Hoang Viện là Liêm Bán Thành luôn đứng yên tĩnh bên cạnh Sơn Lực Hành bất ngờ trợn to hai mắt rồi phát ra một tiếng rít khẽ.
Sau đó một luồng linh áp mạnh mẽ hơn của Tô Trường An không biết bao nhiêu lần đột nhiên đẩy ra.
Nó vây kín rất nhiều giáp sĩ, học sinh thậm chí cả lĩnh vực Thiên Lam của Tô Trường An vào trong đó.
Một khắc này trong lòng Tô Trường An chấn động, màn che màu đen bao phủ mọi người ngay lập tức như lưu ly nghiền nát, ngay cả đóa hoa sen bóng kiếm kia cũng tiêu tán. Thần kiếm Thập Phương phát ra một tiếng rên rỉ như bị trọng thương bay nhanh về trong tay Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An cũng trắng bệch lùi nhanh về sau mấy bước, nhờ có Cổ Tiễn Quân một bên tay mắt lanh lẹ dùng một tay đỡ hắn mới có thể đứng vững thân thể nhưng như cũ vẫn tránh không được phun một ngụm máu.
"Hừ! Thứ lửa của đom đóm đèn cầy cũng dám tranh huy cùng nhật nguyệt!" Liêm Bán Thành cười lạnh một tiếng nhìn Tô Trường An với ánh mắt chế giễu.
Lão đã sớm là cường giả Vấn Đạo cảnh, thậm chí mơ hồ đã chạm tới cánh cửa của cảnh giới truyền thuyết kia, mặc dù lĩnh vực chưa hoàn toàn hóa thành đạo nhưng đã có một hai dáng vẻ ban đầu. Lĩnh vực còn chưa trọn vẹn của Tô Trường An trong mắt lão chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Cho nên chỉ cần ý niệm của lão khẽ động liền có thể phá vỡ thậm chí đả thương nặng tâm thần của Tô Trường An.
"Đi bắt lấy hắn, tâm thần hắn đã tổn thương nên chỉ là nỏ mạnh hết đà." Sơn Lực Hành một bên ra lệnh.
Mọi người hiển nhiên còn sợ hãi với việc vừa rồi nên có chút do dự.
Nhưng bọn họ cẩn thận nhìn một phen tình huống của Tô Trường An ngay cả đứng cũng cần một nữ tử vịn thì đáy lòng lại lần nữa dao động, họ bước từng bước thăm dò thì thấy mấy người đứng trong cửa chỉ cảnh giác nhìn mình mà không có chút ý tứ ra tay. Vì thế bọn họ thầm vui vẻ, dũng khí nâng lên muốn vọt tới của sân lần nữa.
"Các ngươi che chở Tô Trường An cho tốt." Ân Thiên Thương nói rồi cầm kiếm tiến lên che chở cho ba người Cổ Tiễn Quân sau lưng.
Lúc này Hạ Hầu Túc Ngọc cũng bước lên một bước sóng vai với Ân Thiên Thương nói: "Tiễn Quân, trên người ngươi có thương tích, chăm sóc cho Trường An!"
Sau đó từng luồng linh áp được bốc lên từ cơ thể hai người.
Nhưng so với sát chiêu quỷ dị của Tô Trường An thì khí thế hai người yếu hơn không ít. Trong lòng mọi người xác định Tô Trường An đã không còn chiến lực nên bước chân của bọn họ càng nhanh, thoáng cái đã có mấy chục người vượt qua ranh giới của Tô Trường An mà sắp đánh giáp lá cà với Ân Thiên Thương.
Nhưng lúc này một tiếng kêu khẽ truyền đến.
"Kiếm như vũ hạ!"
Sau đó vô số trường kiếm lạnh lẽo từ phía chân trời bay đến như mưa to tầm tã rơi xuống, những giáp sĩ cùng học sinh vượt qua giới tuyến lập tức bị đâm thành thịt nát.
Kinh biến như vậy hiển nhiên hai bên cũng không có ngờ tới, nhưng còn không kịp sợ hãi thán phục thì bốn bóng người chợt xuất hiện trước cửa Thiên Lam viện.
Một người lưng cõng đôi thương, mặt lạnh như băng.
Một người eo đeo nhuyễn (tế) kiếm, khuôn mặt như vẽ.
Người khác đang mặc áo bào hồng, khí tức âm hàn.
Còn một người cầm quạt xếp trong tay, tóc trắng như tuyết.
"Hắn nói, người vượt qua tuyến, chết!"Nam tử lưng đeo đôi thương giờ đây tiến lên một bước nhìn mọi người xung quanh, thanh âm u hàn như ác lang đến từ Bắc địa lại như ác quỷ leo ra từ địa ngục.
"Các ngươi nghe không hiểu sao?"
---o0o---