Y hỏi Thanh Loan, "làm loạn đủ chưa?"
Thanh tuyến trầm thấp, giống như trưởng bối đang răn dạy đứa bé không nghe lời. Nhưng đồng thời ngữ khí trong lúc lơ đãng thoát ra, dường như cũng hoàn toàn không coi Thanh Loan là người đã bức Đạm Thai Bác đến tình cảnh như vậy vào đâu.
Giống như một người lớn nắm rõ con mình trong lòng bàn tay, bất kể nàng cố chấp như thế nào, đều không thể trốn thoát khỏi tay y.
Mà trong một câu có vẻ đơn giản này của Bạch Hà Viễn đã mơ hồ để lộ ra ý tứ như vậy.
Đối mặt Thanh Loan, y có đầy đủ tự tin.
Vẻ mặt Thanh Loan vào lúc Bạch Hà Viễn xuất hiện trở nên có chút khó coi, nhưng nàng vẫn như trước không có ý định lui ra.
Nàng đứng thẳng lưng mình, che chắn hoàn toàn thân thể Tô Trường An phía dưới người mình.
Nàng nói ra: "ta vì Tinh Thần Các dốc sức hai trăm năm, ta đã sớm trả hết nợ cho Tinh Thần các, lúc cô ấy trở thành Thái Thượng ta cũng đã đồng ý với cô ta, ta sẽ bảo vệ tính mạng người nam nhân kia, như bảo vệ tính mạng của mình, vì vậy. . ."
"Bạch Hà Viễn! Xuất chiêu đi!"
Khi đó, linh lực quanh người nàng bắt đầu điên cuồng khởi động, từng trận gió mạnh giống như thủy triều lấy nàng làm trung tâm không ngừng tiết ra ngoài, làm cho mọi người trên chiến trường hoàn toàn không thể đứng vững thân người.
"Tốt! Tốt! Rất tốt!"
Trên khuôn mặt cực kỳ bình thường của Bạch Hà Viễn hiện ra một ý cười nồng đậm.
"Trái lại là một người chí tình chí nghĩa, đáng tiếc, ngươi đã quên bản lĩnh của ngươi là ai dạy đấy." Ánh mắt Bạch Hà Viễn bắt đầu híp lại, bên trong hiện ra một đường hàn quang lạnh lẽo, giống như sói dữ trong rừng, từ một nơi bí mật gần đó nhìn chăm chú con mồi của mình.
"Ta biết rõ ngươi nắm giữ mệnh tinh trong thiên hạ, nhưng ánh sao của ta không giống như người khác, tuy rằng ta đã tới Thái Thượng, nhưng ta vẫn như cũ không có cách nào thắp sáng nó hoàn toàn, mà ta có một chút chắc chắn, ngươi không thể diệt được ánh sao của ta." Thanh Loan trầm mắt nói như vậy.
Tinh Thần các sở dĩ gọi là Tinh Thần các, chính bởi vì bọn họ có thể nắm giữ ngôi sao trong thiên hạ.
Bất kể Tinh Vẫn hay là Thái Thượng, mệnh tuyến của bọn họ luôn luôn tương liên với ngôi sao, mặc kệ ngươi ngông cuồng tự đại như thế nào, chỉ cần ý niệm trong đầu vị Bạch Hà Viễn của Tinh Thần các này khẽ động, đều không thể thoát khỏi số mệnh sao tắt, người chết.
Đây cũng là lý do vì sao Khai Dương năm đó hóa thành Thái Thượng giết tới Tinh Thần các rốt cuộc lại không thể không đi đến thỏa hiệp.
"Hả?" Bạch Hà Viễn nghe vậy sững sờ, y theo bản năng nhìn về phía bầu trời đêm, thấy ngôi sao màu xanh kia lại mơ hồ lộ ra một cỗ mùi vị không tầm thường.
"Hóa ra là nó." Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thán nói như vậy: "không thể nghĩ ra, ngươi lại giấu giếm sâu như vậy."
"Không dám sánh cùng sư tôn." Thanh Loan nói, nàng ngây người ở Tinh Thần các hai trăm năm, không ai biết tới, đến Tinh Vẫn Thái Thượng mà nàng lại luôn luôn cảm giác Bạch Hà Viễn sâu không lường được, nếu như có thể nàng hiển nhiên không muốn đánh nhau với Bạch Hà Viễn, nhưng hiện tại đã là tên ở trên dây. Chẳng qua nói nhiều một chút, cuối cùng có thể kéo thêm thời gian, giành giật cơ hội tốt nhất cho Tô Trường An.
Đạm Thai Bác ở bên cạnh nghe vậy cũng sững sờ, lão ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía ngôi sao kia, vừa rồi lão một lòng muốn giết chết Tô Trường An cũng không chú ý việc này, giờ phút này nghe hai người nói chuyện, không kìm được hiếu kỳ nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến.
"Sao lại là nó?" Dùng ánh mắt Thiên Nhân mấy nghìn năm của lão vào lúc đó không kìm được cảm thán. "Chẳng lẽ nàng là. . . ?" Lão càng hoảng hốt nhìn về phía Bạch Hà Viễn bên cạnh, hỏi như vậy.
"A.... chính là nàng." Bạch Hà Viễn dường như hiểu được Đạm Thai Bác cuối cùng muốn nói điều gì, y khẽ gật đầu, coi như đã thừa nhận suy nghĩ trong đầu lão lúc này.
"Bạch Hà Viễn, tuyệt đối không được, nếu như nàng tỉnh lại, vậy . . ." Vẻ mặt Đạm Thai Bác lập tức hóa thành màu đen, lão vội vàng nói, tựa như có chút sợ hãi đối với chuyện sắp sửa xảy ra.
Nhưng lời nói như vậy rơi vào trong tai Bạch Hà Viễn, bên trong con mắt của y nhìn Thiên Nhân lại hiện lên một tia khinh thường.
"Yên tâm, nàng mãi mãi không có cơ hội này." Bạch Hà Viễn nói ra, lập tức quay đầu nhìn về phía Thanh Loan, hàn quang trong khóe mắt càng lớn. "Ngươi cho rằng có ngôi sao không giống người thường thì ta sẽ không làm gì được ngươi sao?"
"Ta nói rồi, mạng của ngươi cho tới bây giờ đều giữ trong tay ta." Y nói như vậy, khí tức quanh thân khẽ động, một đường dấu vết màu đỏ chậm rãi ngưng tụ trong hư không.
Vật kia giống như một dòng suối, một đầu nối với Bạch Hà Viễn, mà bên kia không ngờ lại nối vào trên người Thanh Loan.
Mà những dòng suối màu đỏ kia đang liên tục không ngừng từ trong cơ thể Thanh Loan dũng mãnh tràn vào trong người Bạch Hà Viễn.
Vật kia hầu như luôn luôn tồn tại, nhưng chưa bao giờ bị Thanh Loan phát hiện, cho tới giờ khắc này Bạch Hà Viễn chủ động để nó hiện ra, nàng mới nhìn rõ.
Trong một quãng thời gian, dường như nàng cảm thấy Bạch Hà Viễn luôn luôn rút ra một thứ gì đó từ trong cơ thể của nàng, thế nhưng rốt cuộc là cái gì chính nàng cũng không thể biết được, hay có thể nói đối với thân thể của chính mình, nàng dường như cũng không hiểu rõ như trong tưởng tượng.
Nhưng Đạm Thai Bác ở bên cạnh vào lúc dòng nhỏ màu đỏ hiện ra lại trở nên kinh ngạc muôn phần.
"Ngươi. . . ngươi. . . lại trộm lấy Thần tính của nàng!!!?" Lão hô to như vậy, hai con ngươi trừng rất tròn, giống như nhìn thấy đồ vật không thể tưởng tượng nổi nhất trên đời này.
"Thiên Nhân các ngươi có thể hấp thu Thần tính Chúc Âm cùng Oa Hoàng bị các ngươi vây ở Thần Mộ, vì sao ta không thể hấp thu Thần tính của nhiều thế hệ Tất Phương bị ta cai quản?" Bạch Hà Viễn hỏi ngược lại, mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như đây chỉ là chuyện bình thường như ăn cơm đi đường vậy.
"Tất Phương? Thần tính?" Thanh Loan ở bên cạnh đang không hiểu rõ được cuộc nói chuyện của hai ngươi, chợt giống như hiểu ra mấy thứ gì đó.
Nàng sững sờ cúi đầu xuống, nhìn dòng nhỏ màu đỏ trong cơ thể mình không ngừng dũng mãnh tràn vào trong người Bạch Hà Viễn, hai con ngươi không khỏi có chút sững sờ.
"Ta. . . ta. . . ta là Tất Phương?" Nàng giống như mới tỉnh từ trong mộng, nỉ non nói.
"Đúng vậy, đồ nhi tốt của ta." Hàn quang trong hai mắt Bạch Hà Viễn đại thịnh, y nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khủng hoảng của Thanh Loan, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
Chuyện như vậy y đã trải qua rất nhiều lần, y một lần lại một lần hấp thu Thần tính của Tất Phương để kéo dài tính mạng của mình, tăng cường lực lượng của mình, nhưng khi mỗi một vị Tất Phương chuyển sinh sắp sửa trở lại, y đều nói chân tướng cho nàng biết, mà không có điều gì bất ngờ xảy ra chính là, các nàng cho rằng y là trưởng bối, trước khi Tất Phương chuyển sinh thì trên mặt đều sẽ lộ ra sợ hãi như Thanh Loan lúc này, khó hiểu, thậm chí thần sắc sụp đổ.
Mà y, rất hưởng thụ cảm giác đùa bỡn Chân Thần cao cao tại thượng ở trong tay mình.
"Nếu không thì ngươi cho rằng ngươi có năng lực gì điểm sáng vì sao kia? Trăm ngàn năm qua ta ngày đêm không ngớt hấp thu Thần tính của ngươi, ta cũng đã sớm hấp thụ hơn phân nửa, hôm nay ngươi là Thần nhưng lại không có Thần tính nguyên vẹn, là yêu lại có một ít Thần tính như vậy. Mà cái này, mới khiến cho ngươi có tư cách thắp sáng vì sao kia."
"Đáng tiếc nếu như ngươi có được đầy đủ Thần tính, ngươi đã thành Thái Thượng, đã nhận được ngôi sao kia nhận thức, nhưng ngươi lại không phải là Tinh Vẫn chân chính, vì vậy, nói cho cùng ngươi hiển nhiên chỉ là đồ chơi trong tay ta. Lúc này, ta sẽ giết ngươi, sau đó tìm được người chuyển sinh kế tiếp của ngươi, tiếp tục xơi tái Thần tính của ngươi, cho đến khi nó hoàn toàn hao hết!"
Bạch Hà Viễn nói như vậy, trên mặt trồi lên một vẻ cuồng nhiệt gần như bệnh trạng.
Một khi có được Thần tính nguyên vẹn của Chân Thần, vậy y sẽ trở thành người mạnh nhất trên đời này, cho dù là Thiên Nhân, cũng không thấy được có khả năng chống lại y!
Mà vẻ mặt Đạm Thai Bác ở bên cạnh cũng khó coi, lão đã đánh giá thấp thực lực vị Các chủ Tinh Thần các này, đồng thời cũng đánh giá thấp dã tâm của y.
---o0o---