Hai ngày sau.
Tô Trường An đi tới cửa thành Tây Giang, Quan Thương Hải một đường đi theo.
Đến cửa thành, hai người vô cùng ăn ý, cùng dừng bước.
"Ngươi nghĩ kĩ rồi?" Quan Thương Hải hỏi.
"Ừ.” Tô Trường An gật đầu, mặt lạnh tanh.
"Cũng tốt.” Quan Thương Hải gật đầu, "Ta cũng có biết sơ một ít kỳ môn bát quái, hôm qua có tính cho ngươi một chút, mạng của ngươi sanh môn ở hướng bắc, đi tới đó, có lẽ sẽ có chuyển cơ.”
Mệnh cách trên đời, vốn rất là huyền diệu.
Cái gọi là thiên cơ, có lẽ ngay cả Quan Tinh đài Thái Bạch Đạo Nhân cũng còn không nhìn rõ được, Quan Thương Hải nói y biết sơ, hẳn thật sự chính là biết sơ thật mà thôi.
Đương nhiên cũng có thể làm như không phải thật.
"Trường An cáo từ.” Tô Trường An quay lại, chắp tay nói với Quan Thương Hải.
Nét mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Quan Thương Hải không muốn rời khỏi Tây Giang, quyết định ở lại, và chỉ có một con đường chết.
Tô Trường An mặc dù kết bạn với y không sâu, nhưng lần này từ biệt, có lẽ là không bao giờ gặp lại.
Trong lòng hắn rất u sầu, bao nhiêu lời nói không biết phải nói ra như thế nào.
Cuối cùng chỉ nói được hai chữ: "bảo trọng.”
"Bảo trọng.” Nét cười thường trực trên mặt Quan Thương Hải biến mất, nét mặt y cũng trở nên nghiêm túc dị thường.
Tô Trường An nhìn Quan Thương Hải thật kĩ, sau đó xoay người, theo người dân lưu vong chạy nạn, rời khỏi thành Tây Giang.
Triều đình vẫn đang đuổi giết hắn, Quan Thương Hải bảo ở phương bắc, lệnh truy nã hắn đã được lan truyền, cho nên trên đường đi hắn phải cẩn thận, để tránh khỏi phiền toái không cần thiết.
Điều này càng cho hắn thêm một cái lý do để về phương bắc.
Triều đình muốn giết hắn như vậy, phụ thân của hắn đương nhiên không thể không quan tâm, mặc dù có Cổ Tiễn Quân bảo vệ, chắc chắn ở phương bắc không ai dám ra tay với phụ thân, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân của hắn, làm sao hắn dám ở ngoài phiêu bạt, mặc kệ sống chết của phụ thân?
Nghĩ tới phụ thân, nỗi nhớ nhà cũng đột ngột trào dâng trong lòng, thúc giục hắn đi nhanh hơn.
Thân thể hắn dần hóa thành một đạo lưu quang, bỏ xa thành Tây Giang lại phía sau.
...
Bảy tháng sau.
Hạ đi thu đến.
Xưa có câu ‘dần tan trời nắng hạ, mưa tới mang thu sang’.
Chính là nói thời tiết của tháng bảy này.
Nắng nóng giảm dần, thu mát tới thay, chỉ vừa đủ mát cho người ta thư thái, chứ không tới mức mát quá làm lạnh người.
Nhưng khí trời như vậy, mà Lưu Đại Hoành chẳng thấy vui vẻ thoải mái chút nào.
Ấy là vì lão Lưu này coi như cũng có ‘thể diện’ quá lớn, đã được nhìn thấy các đại nhân vật.
Trong mấy vị thiếu niên ba năm trước lão Lưu hộ tống đi Trường An, hôm nay có một người tiếng tăm lừng lẫy, là tiểu Hầu gia Cổ Tiễn Quân, và có một vị là trọng phạm đang bị triều đình phát lệnh truy nã, Tô Trường An.
Lưu Đại Hoành nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra.
Tô Trường An trong trí nhớ của y là một cậu bé chất phác, hiền lành.
Cho nên cái được ghi trong lệnh truy nã của triều đình rằng là ‘tư thông yêu tà, hại chết Ngọc Hành Thánh Nhân’ gì đó, y không làm sao nhìn ra được đó là đang nói Tô Trường An.
Nhưng mà thôi, đây là chuyện của những người nắm quyền cao cao tại thượng, Lưu Đại Hoành y còn có cuộc sống phải lo, Cổ gia trả cho y thù lao rất hậu hĩ, y xuất ra hơn phân nửa cho vợ con của những huynh đệ đã hy sinh, phần còn lại y mang đi cưới một bà vợ, sau một năm, bà vợ y trả lại cho y một thằng bé con mập mạp.
Có vợ, có con, cuộc đời coi như đã là mỹ mãn.
Lưu Đại Hoành không muốn thằng con mình sau này lớn lên tiếp tục làm cái nghề vừa không có nhà vừa nguy hiểm như mình, nhưng lại muốn con trở nên nổi bật, đối với người dân thường, phương pháp hữu hiệu nhất và cũng là phương pháp đơn giản nhất, đương nhiên là đi đến học viện đọc sách.
Dù là làm kép võ hay làm nho sinh, ai cũng muốn được Trường An học viện nhìn trúng, dù đây chỉ là một học viện đã gần như hết thời, thì đó cũng vẫn là một vinh quang.
Những thiếu niên cùng với Tô Trường An đi đến Trường An thành năm đó, hôm nay đều đã làm quan chức ở Trường Môn, tuy chẳng phải là quan to gì lắm, nhưng cũng đã đủ khiến đám dân đen Lưu Đại Hoành hâm mộ vô cùng.
Lưu Đại Hoành đương nhiên cũng hy vọng con trai mình sau này cũng giống được như vậy.
Hay nói chính xác là bậc cha mẹ nào cũng mong muốn như vậy.
Từ khi con còn nhỏ, đã bắt đầu nghĩ làm sao để cho con có được một cuộc sống sung túc cả đời.
Học phí đi học viện học mắc lắm, nhà tầm thường không sao trả nổi. Lưu Đại Hoành hết cách, lại xách lão Hành lên, triệu tập anh em, đi làm ăn.
Cũng may, y ở Trường Môn rất có danh tiếng, nên rất nhanh đã chiêu mộ xong một tiểu đội.
Thiên hạ mấy năm nay sống không yên ổn, nên việc làm ăn của y cũng bị liên lụy, không được tốt lắm.
Mấy hôm trước, y nhận lời bảo vệ cho một người đi Bắc địa, đây là một thương nhân mập mạp, nhìn là biết gian thương. Lưu Đại Hoành ngồi trong xe ngựa của đội bảo tiêu đi theo đoàn.
Theo lý thuyết, dạng thương nhân này rất nhiều tiền, nhưng mà đi thuê đội bảo vệ thì tính keo cắt từng đồng.
Chia đều ra cho mọi người trong đội, y chẳng còn dư lại được bao nhiêu. Nếu là trước kia, Lưu Đại Hoành nhất định sẽ không thèm liếc mắt tới cái hạng này, nhưng hiện giờ thế đạo bất ổn, ai chịu mang tới nhiều tiền cho y xài cơ chứ!
Đảo mắt bọn họ đã đến Ngọc Môn quan, qua nơi này sẽ tới U Vân lĩnh, sau đó chính là Bắc địa.
Cái cây tinh (cây thành tinh) đứng đằng sau chống lưng cho y tuy tới hôm nay vẫn chưa thấy mặt đâu, nhưng có một nữ nhân hôm trước có đưa tới cho y một cái lệnh bài, bảo là cây tinh sai cô ta mang tới. Lưu Đại Hoành có bản lãnh thật, nhưng nếu không có cây tinh đứng sau lưng, U Vân lĩnh hiểm địa này sẽ là nơi chấm dứt nghề nghiệp của Lưu Đại Hoành, nên cây tinh mới cho đưa tới cái lệnh bài này, trong U Vân lĩnh, chỉ cần Lưu Đại Hoành không muốn chết, không đi trêu chọc vào sơn tinh, thì sẽ có thể một đường thông suốt.
Đây cũng là vì sao không có cây tinh, Lưu Đại Hoành vẫn dám đi chuyến tiêu này.
"Phía trước chính là Ngọc Môn quan, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” Lưu Đại Hoành đi đầu, hét lớn.
Ngọc Môn quan vốn là một trọng trấn quân sự, Bắc địa tiền triều thất thủ, Ngọc Môn quan trở thành tấm chắn ngăn trở Yêu tộc, vị trí không thua kém gì Tây Lĩnh quan.
Nhưng hôm nay Đại Ngụy và đất Thục nảy sinh chiến sự, đánh tới khí thế hừng hực, quân coi cửa quan đều đã bị điều hết ra chiến trường, Ngọc Môn quan hiểm yếu chỉ còn có mấy ngàn người mà thôi.
Quân coi giữ vừa đi, lại gặp thời loạn thế, đương nhiên trộm cướp mọc lên như nấm, cực không yên ổn.
Rời khỏi Ngọc Môn quan, con đường đi đến U Vân lĩnh hôm nay lại trở thành tuyến đường nguy hiểm nhất của cuộc hành trình này.
Thành viên tiểu đội cũng biết chuyện ấy, ai nấy đều nâng cao tinh thần, sẵn sàng cảnh giác.
Thế nhưng việc trên đời luôn trùng hợp tới mức khó tả.
Sợ cái gì, là hết lần này tới lần khác nó sẽ xuất hiện.
Mới ra khỏi Ngọc Môn quan chưa được hai mươi dặm, đã có một đám người che mặt, cầm đao cầm kiếm sáng loáng đứng chặn trên đường.
---o0o---