Trời tối dần.
Trong Thiên Lam viện, Tô Chiếu và Lục Như Nguyệt lo lắng nhìn Cổ Tiễn Quân đang ngủ say.
Tần Bạch Y thi triển bí pháp đã được mấy canh giờ, cả Cổ Tiễn Quân lẫn Tô Trường An đều không có dấu hiệu thức tỉnh.
Hồng Loan tính tình vốn sôi nổi. Cô đã nín nhịn nãy giờ, giờ không chịu nổi nữa quay qua hỏi Tần Bạch Y: "Chuyện gì đã xảy ra? Sao lâu vậy rồi mà còn chưa có động tĩnh?"
Cô quá lo lắng nên giọng điệu vô cùng không khách khí.
Nhưng Tần Bạch Y không để tâm, cầm tách trà lên nhấp một cái mới nhìn Hồng Loan.
"Linh phách đi vào giấc mộng là một chuyện vô cùng hung hiểm. Người vào mộng cảnh rất có khả năng sẽ bị mộng cảnh đó mê hoặc, không còn nhớ nó chỉ là giấc mộng, bị nhấn chìm trầm luân trong đó, không bao giờ tỉnh dậy được nữa.”
Hồng Loan nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Vậy tình hình hiện giờ thế nào? Ngươi có biết không?"
"Không biết!" Tần Bạch Y lắc đầu. “Mộng cảnh của mỗi người đều khác nhau, không vào trong mộng làm sao biết nó thế nào! "
Hồng Loan nghe không hiểu, nghĩ Tần Bạch Y nói năng đưa đẩy định nổi giận thì Tô Chiếu hỏi: "Mẫu thân vào đó để kiếm phụ thân, trước khi vào đã biết đó chỉ là giấc mộng, làm sao bị sa vào trong đó được?"
Tần Bạch Y nhìn hai người Tô Trường An: "Mộng cảnh là một thứ vô cùng yếu ớt, vào trong mộng cảnh là một việc vô cùng nguy hiểm, không thể tác động từ bên ngoài, nếu không sẽ làm nó tan vỡ, người đang ở trong mộng cảnh sẽ vĩnh viễn bị trầm luân trong hỗn độn, chỉ có một hi vọng duy nhất là người trong mộng tự tỉnh lại mà thôi.”
"Chúng ta đưa Cổ Tiễn Quân vào trong đó, để ngừa sức mạnh của cô ấy quá mạnh sẽ làm hư mộng cảnh, nên đã lấy đi tất cả sức mạnh của cô ấy. Hiện giờ cô ấy rất yếu, chỉ là một linh phách, rất dễ bị mộng cảnh dần đồng hóa, sẽ tưởng rằng mộng cảnh là thế giới thực, nên sẽ bị trầm luân.”
Mọi người cau mày lo lắng.
...
"Đưa vào động phòng!"
Một đám người ôm lấy Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An, đưa hai người vào động phòng.
Mọi người chọc ghẹo hai người, đùa cợt ‘một khắc đáng giá nghìn vàng’ gì đó lung tung, sau đó kéo nhau ra ngoài.
Nến đỏ chiếu sáng rực cả gian phòng, làm ửng đỏ đôi má Cổ Tiễn Quân.
Tô Trường An nhìn cô đầy mê mẩn, lẩm bẩm: "Tiễn Quân... nàng đẹp quá...”
Cổ Tiễn Quân xấu hổ gục đầu xuống ngực im lặng, bộ dạng quả thực là đẹp không gì sánh được.
Tô Trường An không kềm được cảm xúc đặt tay lên vai cô, hai người nhìn nhau.
Đây là cảnh tượng mà Cổ Tiễn Quân luôn tha thiết ước mơ.
Cô đã mơ tới cảnh này không biết bao nhiêu lần, bây giờ khi mộng đẹp thành thật, đương nhiên cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Từ nay trở đi, muội là thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau có được không?" Tô Trường An dịu dàng hỏi.
"Luôn ở cùng nhau...” Cổ Tiễn Quân thì thào lặp lại theo, mắt sáng lên.
Cô không có lý do gì từ chối yêu cầu này, chẳng phải cô luôn ước mơ như thế sao?
Thế nên Cổ Tiễn Quân ném luôn chút lấn cấn còn lại trong lòng, gật đầu.
"Ừ, chúng ta vĩnh viễn ở cùng với nhau.” Cô nói.
Hắn và cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã hi sinh vì hắn quá nhiều, bây giờ cuối cùng cũng đã có hồi báo.
Cổ Tiễn Quân cau mày.
Vậy Như Nguyệt thì sao? Hồng Loan thì sao? Họ đang ở đâu? Hẳn là rất đau lòng nhỉ?
"Tiễn Quân, sao vậy?"
Cổ Tiễn Quân ngẩng đầu lên, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoảng hốt. Trí nhớ về Hồng Loan và Lục Như Nguyệt đang mờ đi rất nhanh, cô nhanh chóng không còn nhớ ra được trên đời này còn có hai người như vậy.
"Không có gì.” Cô lắc đầu, nghĩ chắc vì niềm hạnh phúc này tới quá đột ngột nên thần kinh của cô hơi bất thường.
Cô lắc lắc đầu, quyết định vứt bỏ mọi vướng bận trong lòng.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi.” Tô Trường An khẽ nhắc.
Cổ Tiễn Quân đỏ mặt, liếc hắn một cái.
Tô Trường An được Cổ Tiễn Quân cho phép, lại nhìn thấy dáng vẻ mê người đó của cô, càng không nhịn được nữa, "Hắc hắc, phụ thân lúc nào cũng chờ mong ta giúp Tô gia nối dõi tông đường, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi thôi.”
Cổ Tiễn Quân xấu hổ trách: "Cha huynh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện đặt tên.... khả năng đặt tên của ông ấy quả thực...”
"Tiễn Quân không thích tên Tô Phú Quý?" Tô Trường An cười nhạt.
"Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy... Cảm thấy...” Cổ Tiễn Quân nhíu mày, trong đầu cô có cái gì đó muối chui ra, nhưng nó quá mờ mịt, cô không sao túm lấy được, cũng nhớ không ra “Cảm thấy có chút không đúng...”
Cô đành trả lời lập lờ như vậy.
"Không đúng? Vậy Tiễn Quân cảm thấy nên đặt tên là gì?"
"Tô Chiếu.” Cổ Tiễn Quân bật thốt ngay tức khắc.
Thứ cuồn cuộn trong óc cũng thoáng hiện ra.
"Tô Chiếu? Tên nghe kì kì.” Tô Trường An nhíu mày, dù không hiểu vì sao Cổ Tiễn Quân lại tự nhiên nghĩ ra một cái tên như vậy, nhưng vẫn nói: "Vậy cũng được, vậy con của chúng ta sau này sẽ gọi là Tô Chiếu.”
Tô Trường An nói xong, trí nhớ mơ hồ của Cổ Tiễn Quân cũng trở nên rõ ràng, cô đứng bật dậy nhìn hắn chằm chằm: "Không đúng, con của chúng ta không gọi là Tô Chiếu.”
"Nơi này không phải là thế giới của chúng ta.”
---o0o---