Đầu lâu Thác Bạt Nguyên Vũ giống như bóng da tan hoang từ trên gáy lão lăn xuống. Đầu lâu kia cuồn cuộn một hồi trên mặt đất, rốt cuộc thẳng tắp dừng lại trước người những quân Man kia.
Đám quân Man yên lặng lại.
Một vị Tinh Vẫn, một vị Tinh Vẫn được bọn chúng tôn kính như thần linh, ngay lúc này bị nam tử từ trên trời giáng xuống giống như cắt cỏ may, lấy đi tính mạng.
Một cỗ lạnh lẽo nổi lên trong lòng những quân Man này, bọn chúng mặc dù có tới chục vạn người, nhưng không ai dám ở trước mặt nam tử này làm ra bất kì hành động nào.
Mạc Thính Vũ vẫy vẫy đao Cửu Nạn trong tay, vung ra vết máu phía trên.
Mà nữ tử áo xanh ở phương xa nhướng mày, thân ảnh lóe lên, liền xuất hiện ở trước người Mạc Thính Vũ.
Nàng thần sắc lạnh lùng nhìn Mạc Thính Vũ, nói: "ngươi không nên trở về, lão cũng không đáng chết."
Mạc Thính Vũ dường như đã dễ dàng biết được sự tồn tại của nữ tử này từ lâu, trên mặt y cũng không vì một vị nữ tử này xuất hiện mà lộ ra nửa phần kinh ngạc.
"Không, lão đáng chết." Y đáp lại như vậy, thanh tuyến cũng lạnh lùng.
Nhưng khác nhau là "không nên chết" trong miệng nữ tử, chỉ chính là mệnh lệnh. Thác Bạt Nguyên Vũ là Tinh Vẫn, tính mệnh Tinh Vẫn do trời, khi nào sinh, khi nào diệt đều đã được định trước. Nàng không nhận được sắc lệnh của Tinh Thần các, vì vậy, lúc này Thác Bạt Nguyên Vũ cũng không đáng chết. Nhưng Mạc Thính Vũ lại giết chết lão, giống như y cứu Ngô Đồng ở đất tuyết mấy năm trước.
Trên người nam nhân phảng phất có được lực lượng nào đó người thường không hiểu, cũng không thể nhìn thấy được.
Lực lượng kia đã vượt qua nhân quả, vượt qua luân hồi.
Lực lượng kia có thể chống lại trời, thay đổi cả số mệnh, có thể soán sinh nghịch tử.
"Thiên đạo luân hồi, vạn vật đều do số mệnh . . ." Thanh Loan lắc đầu nói, thanh tuyến lạnh lùng như trước.
"Thiên đạo bất chính, không cần cũng được." Mạc Thính Vũ đã cắt đứt lời nói của Thanh Loan, y vào lúc đó vừa quay đầu nhìn về phía Thanh Loan, lạnh lẽo trên mặt thối lui, y chợt hỏi: "ta nên xưng hô ngươi một tiếng chị vợ, hoặc là?"
Khóe miệng của y vào lúc đó bỗng nhiên vẽ ra một ý cười, khóe mắt lại hữu ý vô ý liếc nhìn Tô Trường An vẫn đang hôn mê bên cạnh, thần sắc trên mặt lại càng hiện ra một vẻ chế nhạo.
". . ." Thanh Loan không nói gì, sau một lúc im lặng mới bình thản nói: "ta đã làm Thái Thượng, việc trên đời này sớm đã không liên quan đến ta. Tên chẳng qua là một cái danh hiệu, nếu như ngươi sẵn lòng, xưng hô ta như thế nào cũng được."
"Việc trên đời không liên quan đến ngươi? Vậy ngươi rõ ràng là đến đây để đưa tiễn người, vì sao vẫn lưu lại ở chỗ này?" Mạc Thính Vũ nói, ý cười trên khóe miệng càng đậm đặc.
". . ." Thanh Loan lại rơi vào trầm mặc lần nữa, một lúc lâu sau, nàng mới nói: "mang hắn đi đi, ngươi từ bên trong Tinh Hải chạy ra, đã là phạm vào điều kiêng kị, hôm nay lại giết người không nên giết, Tinh Thần các sẽ không bỏ qua ngươi."
Đây vốn là ý tốt khuyên nhủ, thậm chí vì nó Thanh Loan cũng có thể phải nhận lấy một chút xử phạt của Tinh Thần các.
Nhưng Mạc Thính Vũ vào lúc này lại lắc đầu, thân thể của y xoay chuyển, sắc mặt lạnh như băng một lần nữa, y nhìn về chân trời phía Tây, nhăn mày lại, giống như có thứ gì đó đang gào thét đến đây.
"Ta không thể đi, bọn chúng tới."
Y nói như vậy, đao ý vừa mới thu lại vào thời khắc này lại tuôn ra lần nữa.
Thanh Loan sững sờ, sau đó nàng khẽ giật mình giống như có cùng cảm nhận với Mạc Thính Vũ, cùng nhìn về một cái phương hướng, sắc mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng.
Tựa như vì đáp lại vẻ ngưng trọng trong lòng hai người.
Trong bầu trời đêm phương xa bỗng nhiên biển mây bắt đầu cuồn cuộn, từng đợt gió lạnh gào thét tới.
Trận gió này cực ỳ lạnh lẽo, khiến đám Man quân đứng ở phía xa không thể không vội vàng khởi động linh lực ngăn cản nó.
Nhưng ngay sau đó biển mây bắt đầu tụ tập, một cỗ linh áp mênh mông đến từ bầu trời, thẳng tắp bao phủ phạm vi trăm dặm. Một chút lính Man tu vi thấp kém dưới cỗ linh áp này ói máu mà chết.
Sắc mặt Mạc Thính Vũ trở nên lãnh lẽo, y ngửa đầu nhìn về phía chân trời, tóc mai hai bên ở trong gió đêm thổi tung lên, quần áo vào lúc đó cũng bị lay động, bay phất phới trên cả vùng đất Tây Lương yên tĩnh.
Cuối cùng, biển mây cuồn cuộn dần dần hóa thành một cái mặt người, nhưng rốt cuộc cũng không thể thấy rõ dung mạo.
"Mạc Thính Vũ." Miệng của mặt người nọ chậm rãi mở ra, một giọng nói lại giống như mấy cái thanh âm giao hội cùng một chỗ đồng thời vang lên.
Thanh âm lớn như sét đánh, mang theo một cỗ uy nghiêm bẩm sinh.
"Không thể nghĩ ra ngươi lại có thể từ bên trong Tinh Hải trốn thoát."
"Ngươi chính là Thánh tử Cửu Anh?" Thanh âm Mạc Thính Vũ lạnh lùng trở lại, hào quang trong con ngươi bỗng nhiên trở nên sáng ngời, mà đao ý quanh thân vào lúc đó cũng bắt đầu cuồng bạo, từng tiếng đao minh như có như không vang vọng.
Lời vừa nói ra, sắc mặt những quân Man đau khổ giãy giụa dưới uy áp cực lớn của mặt người nhao nhao đại biến, bọn chúng quỳ xuống, ngoảnh mặt về phía mặt người la lên, khẩn cầu nó thu hồn linh áp.
"Xem ra ngươi biết rất nhiều? Thiên Lam nhất mạch bọn ngươi cho dù đi tới Tinh Hải, cũng không thích rảnh rỗi sao?" Mặt người nọ nói, làm như không thấy đối với tiếng kêu rên các tín đồ của nó.
"Năm ấy chính là bọn ngươi gieo Thần huyết vào trong người ta?" Mạc Thính Vũ nói như vậy, đao trong tay y càng sáng chói.
"Ngươi hoàn mỹ như vậy, đương nhiên là người duy nhất đủ tư cách làm chủ kí sinh của Chân Thần, nhưng nói cho cùng, chúng ta và ngươi, đều nằm trong sự tính toán của sư thúc nhà ngươi." Mặt người nọ đáp lại nói, thanh tuyến bình thản, mang theo một cỗ thong long cực kỳ chắc chắn.
". . ." Mạc Thính Vũ nghe vậy im lặng một hồi, y nói chung cũng đã biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, không thể nói rõ phẫn nộ, nhưng rốt cuộc có chút uất ức.
"Thế nào ngươi muốn đánh nhau với ta?" Cho đến lúc này, mặt người nọ mới chú ý tới ánh đao sáng lên trong tay Mạc Thính Vũ, lông mày nó nhíu lại, có chút trêu tức mà hỏi. "Ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, nếu thực sự muốn giết ta..., hãy cứ để cho sư thúc tổ Ngọc Hành của người từ Tinh Hải trở về rồi nói sau."
Mặt người nọ nói, nhìn như khuyên nhủ, thực sự tràn đầy khiêu khích, nhưng không thể phủ nhận, lời nói của nó là sự thật.
Mạc Thính Vũ rất rõ ràng mình cũng không phải là đối thủ của mặt người kia.
"Đám Thiên Lam viện các ngươi có tính toán của riêng mình, chúng ta cũng có kế hoạch của chúng ta. Ta không muốn phức tạp, ngày hôm nay ngươi giết sứ đồ của ta, ta không truy cứu. Người ngươi muốn cứu cũng có thể mang đi, chúng ta từ nay nước giếng không phạm nước sông." Mặt người nọ nói như vậy, hiển nhiên là đang kiêng kỵ mấy thứ gì đó, mặc dù trong lời nói mang theo kiêu ngạo của cấp trên, nhưng trong đó vẫn có ý thỏa hiệp.
Mạc Thính Vũ nghe vậy im lặng một hồi.
Nếu nói nước giếng không phạm nước sông đương nhiên là nói bừa, thế giới này chỉ lớn như vậy, mà tính toán của hai bên ở ngoài sáng đều ngầm chỉ về cùng một chỗ, đánh nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian. Lời ấy, chẳng qua là lời nói qua loa trong lúc nhất thời thế thôi.
Thế nhưng lại giống như Thánh tử Cửu Anh cần có thời gian bày bố mưu đồ của nó, Mạc Thính Vũ từ Tinh Hải đến đây, hiển nhiên y cũng muốn làm chuyện của riêng mình.
Do đó, cuối cùng, Mạc Thính Vũ cau mày khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "được."
Lời vừa nói ra, gió mạnh đầy trời tản đi, linh áp mênh mông cũng theo đó tiêu tán, ánh sao lại một lần nữa chiếu xuống vùng đất.
"Các ngươi lui về quan Vĩnh Ninh, ba ngày sau, tự có Man Vương tân nhiệm đến đây thay thế." Mặt người nọ sau khi nói ra một lời nói cuối cùng, đã tiêu tán không thấy.
Vùng đất Tây Lương lại trở về yên lặng lần nữa, so sánh với cảnh tượng như tận thế lúc trước, yên bình hiện tại trái lại nhìn như có chút không chân thật.
Nhưng sau khi cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ hung hãn của Thánh tử kia, trong lòng những quân Man sao có thế dám sinh ra nửa phần ý định ngỗ ngược, dưới sự dẫn dắt của những tướng Man, chán nản lui về, theo như lời phát ra trong miệng mặt người nọ, lao về phía quan Vinh Ninh.
Chờ quân Man giống như thủy triều lui ra, trên chiến trường lớn ngoài trừ người chết đầy đất liền chỉ còn lại ba người Tô Trường An hôn mê chưa tỉnh, cùng với Mạc Thính Vũ và Thanh Loan.
"Ngươi mang hắn tới thành Tây Giang đi, chỗ đó có người đơn độc tiếp nhận." Vào lúc đó Mạc Thính Vũ trầm giọng nói.
Thanh Loan sững sờ, nàng có chút nghi ngờ hỏi: "ngươi không cùng hắn trở về?"
"Hắn cần phải tự đi con đường của mình." Mạc Thính Vũ lắc đầu, "mà con đường của ta, ta cũng phải tự mình đi."
Thanh Loan nghe vậy im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới hỏi: "ngươi muốn đi nơi nào?"
Mạc Thính Vũ lại ngẩng đầu nhìn phương Tây một lần nữa, y nhìn về phía xa xăm đó, hai đầu lông mày như có ngàn vạn vẻ u sầu.
"Thần Mộ, Tây Đẩu."
Thanh Loan lại sững sờ, nhưng sau đó khẽ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, ôm lấy thân thể Tô Trường An rồi lóe lên ánh sáng xanh, thân ảnh đã bay ra ngoài ngàn dặm.
Chờ bóng hình Thanh Loan đi xa, Mạc Thính Vũ vào lúc đó ngẩng đầu, y nhìn về phía chân trời, nhẹ nói nói: "xuất hiện đi, bọn họ cũng đã rời đi."
Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến, một bóng người màu xanh nhỏ nhắn xinh xắn đã rơi xuống bên cạnh y.
Đó là một vị thiếu nữ nhìn bộ dáng chỉ mười một mười hai tuổi, khuôn mặt mỹ lệ, rất là đáng yêu.
"Cảm ơn người, Mạc Thính Vũ gia gia." Nàng nở nụ cười về phía Mạc Thính Vũ, khóe mắt ngoặt đã thành hình trăng lưỡi liềm, trong miệng nói như vậy.
Mạc Thính Vũ nghe vậy có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ một cái, nói: "có thể không gọi ta là gia gia được không? Ta mới chỉ ngoài ba mươi . . ."
"Nhưng, người chính là gia gia của ta a?" Thiếu nữ chớp động đôi mắt to đen láy của mình, giống như là có chút tủi thân nói.
". . ." Mạc Thính Vũ nhất thời không thể phản bác.
"Vì sao ngươi không muốn gặp bọn họ, bọn họ đúng là . . ." Y nhanh chóng chuyển đề tài, nói.
"Ta không thích bọn họ." Nữ hài nghe vậy, nụ cười trên mặt trong nháy mắt ngưng kết, sắc mặt nàng lạnh lùng nói như vậy.
Dường như cũng nhìn ra thiếu nữ không muốn nói quá nhiều về bọn họ, Mạc Thính Vũ vào lúc đó cũng thu hồi thanh âm, y có chút cưng chiều sờ lên đầu cô gái kia, khóe mắt bắt đầu híp lại. "Yên tâm, ta đã trở về, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn tiểu tử kia thật tốt. Dám trêu Tô đại tiểu thư của chúng ta mất hứng, chờ lúc nhàn rỗi, ta giúp ngươi cắt ngang chân chó của hắn."
Lời này của Mạc Thính Vũ, đương nhiên nói như vậy để an ủi, không phải là sự thực.
Nhưng đối với thiếu nữ lại đặc biệt thoải mái, nàng nhoẻn miệng cười, hiển nhiên tâm tình đã tốt lên rất nhiều.
"Đi thôi." Mạc Thính Vũ thấy thế, cũng cười cười, y vác đao lên trên lưng mình, trong con ngươi bỗng nhiên tràn ngập một đường hàn quang lạnh lùng.
"Chúng ta trước tiên bắt Khai Dương tổ gia gia ngươi khai đao, là thời điểm khiến các trưởng bối chấp mê bất ngộ hồi tỉnh."
"Ừ." Thiếu nữ trùng trùng điệp điệp gật đầu.
Thân ảnh của hai người liền vào lúc đó khẽ động, nhao nhao hóa thành lưu quang bay về phía chân trời.
"Đúng rồi, Thính Vũ gia gia, người kể cho ta nghe một chút chuyện xưa của người và Ngô Đồng bà bà đi."
"Ai, người sao có thể gõ đầu người ta." Nữ hài bất mãn lầu bầu nói.
"Ngô Đồng cũng không phải là bà bà." Mạc Thính Vũ cực kỳ nghiêm túc khuyên răn.
"Thính Vũ gia gia, mặt của ngươi đỏ lên, ha ha ha. . ."
Kèm theo tiếng cười duyên của thiếu nữ, thân ảnh hai người càng ngày càng xa, rốt cuộc biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.
HẾT QUYỂN V
---o0o---
Cảm ơn sự đóng góp của các dịch giả rất nhiều!