Ánh mắt Lục Ly Trần âm tình bất định lưu chuyển giữa nàng và hư ảnh vị đao khách phía sau nàng.
Y có thể ở dưới sát chiêu của Lục Ly Phàm may mắn sống sót là dựa vào một tia lực lượng Thiên đạo mà một vị đại năng Trích Tinh lâu lưu lại trong cơ thể y.
Cần biết, người tu hành trên thế gian dùng trăm vạn thậm chí ngàn vạn mà tính.
Mà đồ vật bọn chúng truy tìm thực sự, cuối cùng chính là Đạo.
Trên đời đã có tiên hiền từng nói, thế gian có ba nghìn Đại Đạo, tám trăm Tả Đạo.
Hễ là người tu hành đều muốn tu thành Đại Đạo kia, tu thành Tinh Vẫn cần phải nắm được đạo của chính mình.
Bên trong tất cả những đạo này, chỉ có Thiên đạo cao nhất, nằm bên trên tất cả, lại bao bọc các đạo trong đó.
Trong cơ thể Lục Ly Trần có một tia lực lượng Thiên đạo, mặc dù bạc nhược yếu kém, nhưng tương liên với phương thiên địa này, người bình thường hoàn toàn khó có thể làm y bị thương.
Trừ phi người tu hành có được một đạo nguyên vẹn, thoát ly trói buộc của thiên địa nhân quả, mới có thể đánh chết nó.
Lục Ly Phàm làm được điểm này, hắn có được đạo của Đế Vương, đồng thời cũng vì đã từng vứt bỏ mệnh tinh, cắt đứt mệnh tuyến của mình mà không hề bị thiên địa trói buộc.
Theo lý, gã có thể giết chết Lục Ly Trần.
Thế nhưng đạo Đế Vương hết lần này tới lần khác, đều cần có Chân Long giúp đỡ.
Mà thế giới này chưa bao giờ có Chân Long.
Bởi vậy, chính đạo Đế Vương cũng không phải là một đạo nguyên vẹn.
Thế nên Lục Ly Phàm không thể giết chết Lục Ly Trần.
Nhưng giờ phút này, Lục Ly Trần cũng từ trên người hư ảnh đao khách kia cảm nhận được một cỗ lực lượng đủ để giết chết y.
Đó rốt cuộc là cái gì, dùng tầm mắt của Lục Ly Trần không thể nói đúng được, nhưng y vẫn rất vững tin hư ảnh kia thực sự có được lực lượng như vậy.
Ánh mắt của y chuyển động một hồi, rốt cuộc ngừng lại trên người cô bé kia.
Y hiểu được cái hư ảnh đó là do cô bé này gọi ra, chỉ cần giết nàng, hiển nhiên hư ảnh sẽ tản đi, mà y sẽ có thể miễn trừ đi mầm tai vạ như vậy.
Ý nghĩ như vậy cùng một chỗ, trong con mắt y liền hiện lên một vòng sát cơ.
Rồi sau đó, gần như trong cùng một lúc, thân thể của y bắt đầu chuyển động, kéo theo tà lực đầy trời, dùng tốc độ cực nhanh giết tới cô bé kia.
Mà giờ khắc này, cô bé vẫn đang nhìn hư ảnh đao khách kinh ngạc sững sờ, mãi đến lúc kiếm của Lục Ly Trần đến sau lưng nàng, nàng vẫn như cũ yên lặng bên trong tâm tình nào đó chưa từng có nửa điểm phản ứng.
Nhưng những chuyện này đều bị hư ảnh đao khách bên cạnh nữ hài nhìn thấy tận mắt.
Hai đầu lông mày hắn vào lúc đó tuôn ra một vòng sát khí dày đặc.
"Ngươi dám!"
Hắn gầm lên giận dữ, thanh tuyến mờ mịt giống như từ vạn dặm bên ngoài truyền đến.
Sau đó bàn tay to của hắn kéo một cái, liền nhấc cô bé túm đến sau lưng, sau đó thân thể của mình nghênh tiếp, trường đao trong tay hư ảnh đối mặt trường kiếm gào thét mà đến của Lục Ly Trần.
Chợt vang lên tiếng ầm ầm nổ vang.
Hư ảnh đao khách cùng thân thể Lục Ly Trần sau một lúc tiếp xúc ngắn ngủi lập tức lui lại.
Lục Ly Trần chống trường kiếm mới có thể đứng vững thân thể, y nhìn về phía hư ảnh đao khách kia, trong con ngươi lập lòe hào quang, y từ bên trong lần biểu hiện vừa rồi của hư ảnh ý thức được hư ảnh này là một vật còn sống, y không kìm được hỏi: "rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Hư ảnh đao khách cũng không để ý tới vấn đề của Lục Ly Trần, hắn quay đầu nhìn cô bé phía sau, sau khi xác định nàng không có vấn đề gì lúc này mới yên lòng lại.
Hắn lại xoay người lần nữa, đối mặt với Lục Ly Trần, trường đao trong tay chấn động, một đường ánh đao trắng như tuyết sáng lên.
Hắn ngẩng đầu đứng ở giữa trời đất, trên đỉnh đầu ánh sao sáng chói.
Môi của hắn hơi hơi mở ra, bên trong thanh tuyến lạnh như băng lộ ra uy nghiêm giống như thần linh liếc nhìn chúng sinh.
Hắn nói.
"Ta là Tô Trường An!"
Rồi sau đó thân thể của hắn giống như ánh sáng lung linh ngay lập tức đi tới trước người Lục Ly Trần, còn không chờ Lục Ly Trần kịp phản ứng, trường đao của hắn liền thẳng tắp chém về mặt Lục Ly Trần.
Ngay lúc đó, ba nghìn linh kiếm mà trường kiếm màu đen gọi ra giống như bách điểu triều phượng theo sau hư ảnh đao khách, thẳng tắp bắn về phía Lục Ly Trần.
Trong lúc hốt hoảng, Lục Ly Trần kích phát tà lực màu đen quanh người, tạo thành một bức tường trước người mình.
Thế nhưng tà lực mãnh liệt ở dưới thế công của hư ảnh đao khách lại giống như gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích.
Đao và kiếm của đao khách hầu như không có bất kỳ trở ngại nào xuyên qua bức tường tà lực của Lục Ly Trần, đâm thẳng đến mặt y.
Con ngươi Lục Ly Trần vào lúc đó đột nhiên phóng đại, y sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.
Từ cấp độ lực lượng mà nói, thế công của hư ảnh rất bình thường, thậm chí linh lực chấn động bao vây trong đó cũng ít đến thương cảm, theo đạo lý mà nói cũng không phải là đối thủ của y.
Nhưng thế công của đao khách kia thực sự đã vượt qua bức tường tà lực của y, không có chút trở ngại đi tới trước người y.
Thật giống như giữa tà lực của y cùng đao kiếm của đao khách hoàn toàn không phải là vật ở cùng một đẳng cấp.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly Trần nhìn trường đao cùng kiếm sắc càng ngày càng gần y, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Nhưng y rất nhanh tỉnh ngộ lại.
Là đạo uẩn!
Đạo mà hư ảnh này nắm giữ, đã vượt qua tất cả những đạo trên đời này, thậm chí đủ để chống lại Thiên đạo!
Lục Ly Trần không rõ ràng lắm cái đạo kia đáng sợ đến độ nào, mà y thực sự cũng không có thời gian đi suy nghĩ chuyện này.
Bởi thế công của đao khách rốt cuộc hung hăng đánh vào trên người y.
Y giống như bị trọng thương, thậm chí lập tức bay rớt ra ngoài, hung hăng ngã vào bên trong doanh trại quân Man.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên Vũ lập tức nổi lên một vẻ sợ hãi, lão nhìn thoáng qua Lục Ly Trần nằm trên mặt đất không biết sống chết, lại nhìn hư ảnh vị đao khách cầm trường đao trong tay, quanh người quấn lấy kiếm ảnh.
Lục Ly Trần thế nhưng là Thánh sứ đại nhân được đám Thánh tử phái tới, thực lực mà y bày ra là điều lão chỉ có thể nhìn lên.
Nhưng lúc này y đã thất bại.
Thất bại một cách triệt để, thua ở trong tay hư ảnh vị đao khách tự xưng là Tô Trường An.
Hắn thực sự là Tô Trường An sao?
Cái nghi vấn này không ngừng hiện lên trong lòng Thác Bạt Nguyên Vũ lúc này, nếu như nhìn kỹ, hình dáng trên mặt hư ảnh đao khách vài có vài phần tương tự Tô Trường An, nhưng tuổi tác lại lớn hơn rất nhiều.
Mà lúc này, hư ảnh kia làm như không thấy đối với ánh mắt kính sợ của mọi người, hắn tiếp tục bước tới trước.
Đến mức, ánh sao sáng chói.
Đám Man tử rốt cuộc ý thức được mục tiêu của đao khách này chính là vị Thánh sứ đại nhân đang nằm trên mặt đất kia.
Bọn chúng hơi hơi do dự, rốt cuộc không bù được sợ hãi trong lòng, nhao nhao lui ra.
Vì vậy quân Man giống như thủy triều vào lúc đó mạnh mẽ nhường ra một con đường cho đao khách, đưa vị Thánh sứ đại nhân mà bọn chúng mới còn muôn phần khát khao vào cảnh chết.
Khóe miệng của đao khách trồi lên một nụ cười đùa cợt, hắn đang muốn đi đến trước mặt Lục Ly Trần.
Nhưng vào lúc đó, trong hư không chợt truyền đến một tiếng thở dài thật lâu.
Biển mây phía chân trời chợt bắt đầu tụ tập từ phương xa, sau đó mấy hơi thở tạo thành một trương mặt người cực lớn nhưng không rõ rệt.
Đao khách ngừng bước chân của mình, hắn ngửa đầu nhìn về mặt người phía chân trời, trong hai tròng mắt lạnh như băng bắt đầu hiện lên cuồng bạo sát ý.
"Ngươi, không nên xuất hiện ở chỗ này." Mặt người nọ run run bờ môi, thanh âm như chuông vàng ngoài cửa chính bỗng nhiên vang lên.
"Chẳng lẽ ngươi nên xuất hiện ở chỗ này?" Hư ảnh hỏi ngược lại.
Người nọ mặt sững sờ, hiển nhiên trong lời nói của hư ảnh để lộ ra rất nhiều tin tức, ít nhất hắn hẳn là biết được thân phận của mình.
Chỉ là từ "không nên" của hai người, lại có ý nghĩa khác nhau, lão nói không nên là chỉ thời gian, mà hư ảnh nói chính là chỉ không gian.
"Ngươi biết rất nhiều." Sau khi trầm mặc thật lâu, mặt người nọ nói ra lần nữa.
Cổng thành quận Gia Hán vào lúc đó hoàn toàn im ắng, một loạt biến hóa này sớm đã vượt ra khỏi suy đoán của mọi người.
"Nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng." Hư ảnh đáp lại.
"Nhưng ngươi phải trở về, dù sao đây chỉ là hình chiếu của ngươi, ở không gian nơi này, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Mặt người nói như vậy, tà lực màu đen trên không trung tụ tập thành mây đen đầy trời, bắt đầu điên cuồng tập hợp về phía mặt người, bọn chúng càng tụ càng nhiều, rất nhanh đã che đậy tất cả bầu trời đêm, chỉ có một ngôi sao trên đỉnh đầu hư ảnh vẫn còn cố chấp lập loè, vẫy ra một mảnh ánh sao về phía nhân gian.
"Đúng không?" Hư ảnh hỏi ngược lại.
Không cần nói năng rườm rà, thù hận giữa bọn họ đã khắc sâu trong lòng, sớm đã vượt ra khỏi không gian và thời gian của phương thiên địa này.
Hầu như trong khoảnh khắc đó, thân thể đao khách bắt đầu chuyển động lần nữa.
Hắn nhảy lên thật cao, đao trong tay được hắn nâng qua đỉnh đầu, ánh sao đầy trời chiếu lên quanh người hắn, hai con ngươi bởi vì tức giận mà ứ máu, bởi vì ứ máu mà đỏ tươi.
Hắn giống như một đầu hùng sư nổi giận, tóc dài phiêu đãng trong gió đêm chính là tóc mai sắc bén như kiếm của hắn.
Hắn cũng giống như một vị Thần Chích quân lâm thiên hạ, ban bố quyết định tử vong cho loạn thần.
Trong hai tròng mắt bên trong mặt người phía chân trời không thể tránh khỏi hiện lên một vẻ bối rối, nhưng rất nhanh liền tản đi.
Mây đen kia dần dần biến mất, ngưng tụ lại ở trung tâm, cuối cùng hóa thành một bóng người hư vô mờ mịt.
Tay của lão vào lúc đó mở ra, vạn vật trong trời đất đường như nhận được sắc lệnh nào đó khó có thể chống cự, lão cùng với thân ảnh của đao khách vào lúc đó ngưng kết, rồi sau đó khoảng cách giữa hai người bắt đầu kéo lên cao.
Đó là một loại khái niệm cực kỳ trừu tượng.
Thật giống như không gian ở giữa hai người bắt đầu vặn vẹo, kéo dài vô tận.
Trường đao vốn đã đến trước mặt bóng người tà lực kia bỗng nhiên trở nên xa xôi.
Đao khách cũng không vì vậy mà cảm thấy nửa phần sợ hãi hoặc bất an.
Trong hai tròng mắt hắn lóe lên thần quang, hai tay do bóng người tà lực sinh ra chợt trở nên chậm chạp, mà thần sắc trên mặt mọi người chung quanh cũng ngay lập tức đông lại, thời gian vào lúc đó ngưng đọng.
Thân thể đao khách vào lúc đó không ngừng nhảy về phía trước, ý đồ dùng đao của mình chém ở phía trên người tà ảnh.
Nhưng bản lĩnh ngưng tụ thời gian của đao khách dường như cũng không phát ra tác dụng đối với tà ảnh như trong tưởng tượng, tốc độ của lão mặc dù trở nên chậm chạp, nhưng không hoàn toàn ngừng lại như những quân Man hay quân Thục ở chung quanh.
Không gian vẫn tiếp tục kéo lên cao, chỉ là so với lúc trước lại chậm rãi hơn rất nhiều.
Vì vậy đao khách bay nhanh về phía trước, không gian cũng không ngừng kéo lên cao.
Hai người rơi vào rối loạn giữa thời gian cùng không gian.
Bọn họ cũng không cách nào thu tay lại, chỉ khi một bên kiệt lực, hoặc một bên bị trường đao chém rụng, có người mãi mãi truy đuổi như vậy hay không, hoặc lại vĩnh viễn kéo dài thêm.
Đương nhiên quyết đấu dài dòng buồn chán như vậy nhưng với thời gian đã bị đọng lại, mọi người chỉ cảm thấy ngắn ngủi như một cái chớp mắt mà thôi.
Tà khí quanh người tà ảnh bắt đầu cuồn cuộn không ổn định, hiển nhiên sử dụng lực lượng quy tắc như vậy đã làm cho lão cảm thấy không còn chút sức lực nào, lông mày lão dần dần trầm xuống, hư ảnh mạnh mẽ vượt xa khỏi dự liệu của lão.
Mà ánh sao trên đỉnh đầu hư ảnh đao khách cũng dần dần ảm đạm, vận dụng lực lượng thời gian như vậy, cũng tạo thành gánh nặng không nhỏ đối với thân thể của hắn.
Huống chi, hư ảnh này vẫn chỉ là một cái hình chiếu bản thể của hắn, phủ xuống thời không này, lực lượng của hắn bị suy yếu thật lớn.
Trên đời này truy đuổi dài dòng buồn chán sẽ có một ngày dừng lại.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu.
Bởi vì thời gian đình trệ, khái niệm như vậy trở nên có chút mơ hồ, hoặc có thể nói trong thời gian ngưng đọng, thời gian chính là một khái niệm không hề tồn tại.
Thời gian xung quanh lại bắt đầu chuyển động.
Vẻ kinh ngạc bắt đầu lan tràn trên mặt mọi người.
Đao của đao khách rốt cuộc đi tới trước người tà ảnh, cũng cách thân thể lão không quá nửa tấc lại mãnh liệt ngừng lại.
Ánh sao sáng chói trên đỉnh đầu hắn lập lòe một hồi, nhưng chỉ là ánh sáng phản chiếu, sau một khắc bỗng nhiên im bặt.
Vì sao kia dập tắt, thân thể của hắn vào lúc đó giống như mất đi tất cả sức lực, thẳng tắp hạ xuống.
Thần sắc sợ hãi vào lúc đó lưu lại một lát trên mặt tà ảnh, lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Không thể phủ nhận chính là, trong một khắc này, lão thực sự cho rằng đao khách sẽ giết lão, nhưng trên thực tế lão thực sự là người thắng.
Hình chiếu đến từ tương lai, rốt cuộc khó có thể xuyên qua lực lượng không gian và thời gian đánh chết lão, nhưng ngay cả như thế, có thể làm được tình trạng như vậy, tà ảnh cũng có thể tưởng tượng, ở tương lai hắn đã mạnh mẽ đến mức nào.
Cô bé trên mặt đất nhìn thấy tình hình như vậy, nàng hầu như không chút nghĩ ngợi vận dụng linh lực quanh người, chạy như bay đến hư ảnh đao khách kia rơi xuống, tiếp được thân thể của hắn.
Nàng xem thân thể hắn dần dần trở nên mơ hồ, nước mắt trong hốc mắt lại không ngừng chảy ra.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Người không được đi! Người không được đi!"
"Đứa nhỏ ngốc." Hư ảnh nhìn cô bé, trong hai tròng mắt mệt mỏi tràn đầy ôn nhu.
"Là người đều sẽ có một ngày chết đi."
"Huống chi, ta đã chết từ sớm rồi . . ."
"Có thể lại được gặp con, thực sự là một chuyện hạnh phúc."
Hư ảnh an ủi cũng không khiến cho cô bé kia cảm thấy tốt hơn, nước mắt trong con ngươi nàng càng nhiều.
Từng đã oán hận, từng đã không hiểu, dưới hư ảnh dần dần tiêu tán tan thành mây khói.
"Van xin người, không được đi! Không được đi!" Nàng điên cuồng lắc đầu, không ngừng nói ra.
Nhưng thân thể đao khách không bị khống chế lại càng mơ hồ, mắt thấy sẽ phải tiêu tán ở trong trời đất.
"Không thể tưởng tượng được con đã lớn như vậy, lại xinh đẹp giống như mẹ của con."
Nam tử nỉ non nói, thần sắc trong hai tròng mắt dần dần trở nên trống rỗng.
"Thực sự muốn. . . được liếc nhìn nàng một lần a. . ."
Hắn nói xong một câu nói kia, rốt cuộc đã mất đi tất cả khí lực, hắn vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt cô bé, vào lúc đó bất chợt dừng lại, sau đó biến thành điểm sáng tiêu tán ở phương xa.
"Không được! Không được!! Không được!!!" Cô bé bối rối đưa tay ra muốn bắt được những điểm sáng kia, dùng cách này giữ đao khách lại, nhưng những vật kia sao có thể là thứ người thường có thể bắt được?
Thân thể nam tử rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa, tựa như hắn chưa bao giờ xuất hiện.
Hai con ngươi lạnh lẽo của tà ảnh ở trên bầu trời nhìn tất cả chuyện này, cuộc nói chuyện của cô bé cùng hư ảnh lão cũng nghe được cực kỳ rõ ràng.
Lão nghĩ như thế nào vẫn không hiểu được, hư ảnh này không phải là một hình chiếu, mà là một đám vong hồn không muốn tản đi, con mắt của lão bắt đầu trở nên âm trầm, lão cũng không thể tưởng tượng được thế giới tương lai rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao phải sinh ra tồn tại kinh khủng như vậy, cho dù là một đám vong hồn cũng thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của lão.
Lão muốn tìm ra người kia, trước khi hắn chưa trưởng thành, liền bóp chết hắn!
Mà bây giờ, ánh mắt của lão đặt ở cô bé đang cúi đầu thút thít nỉ non bên cạnh.
Lão hiểu được cô bé này có ngàn vạn liên hệ với vong hồn kia, khí tức của bọn hắn cực kỳ giống nhau, lão đương nhiên không thể lưu lại nàng.
Vì vậy tà lực tràn đầy bắt đầu tụ tập, lúc này lão sẽ phải ra tay.
Mà quân Man phía sau đã bắt đầu vang lên một hồi ầm ĩ, dường như có người nào đó xung phong liều chết tiến đến.
Một đường ánh đao sáng lên từ sau lưng tà ảnh, trong lòng lão khẽ động, không thể không tạm thời thu hồi thế tiến công đối với cô bé, quay người đón đỡ, đánh lui ánh đao kéo tới kia.
Mà chủ nhân của ánh đao đã thối lui về trước người cô bé.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn cực kỳ khẩn trương nhìn cô bé sau lưng.
Cô bé giờ phút này cũng kinh ngạc nhìn hắn, trong hai tròng mắt còn mang theo vệt nước mắt, nhưng thần sắc lại phức tạp không thể nói ra được.
Điều này khiến cho chủ nhân ánh đao kia cực kỳ khó hiểu.
Ánh mắt tà ảnh đã rơi vào trên người hắn, lão từ trên người hắn cảm nhận được khí tức nào đó, giống như khí tức trên thân đao khách kia.
Bọn hắn chính là một người!
Ý nghĩ như vậy bay lên trong lòng tà ảnh.
Có chút vớ vẩn, lại mừng thầm không thể che hết, vừa rồi lão còn muốn bóp chết người này, mà trong nháy mắt hắn lại tự đưa mình tới cửa.
"Ngươi tên là gì?" Lão hỏi như vậy.
Chủ nhân ánh đao nghe vậy sững sờ, hắn nhìn cô bé lại nhìn một chút tà ảnh trên bầu trời.
Mặc dù không thể hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn không khó đoán ra trạng thái kỳ quái của cô bé là do tà ảnh kia gây nên.
Sát khí cuồng bạo vào một khắc này hiện lên trên đuôi lông mày của hắn, linh lực quanh người hắn cuồn cuộn.
"Ta là Tô Trường An!"
Hắn trầm lông mày nói như vậy, trường đao trong tay bị hắn cầm thật chặt.
Cô bé sững sờ nhìn bóng lưng hắn, dường như trong lúc mơ hồ trùng lặp với thân thể hư ảnh kia.
---o0o---