Đám Tống Táng giả nghe vậy thân thể chấn động, cảnh ngộ vừa nãy của Vân lão còn rõ mồn một trước mắt, trong lòng bọn chúng không khỏi có chút bối rối, ít nhất trên quan điểm suy nghĩ của bọn chúng, Vân lão đưa ra phương pháp xử lý hẳn là phương pháp đơn giản nhất cũng hữu hiệu nhất đấy, ai ngờ vị Các chủ mới nhậm chức này lại dùng một tay phủ nhận, trong lúc nhất thời bọn chúng không thể đoán được chính xác ý nghĩ trong đầu Hồng Loan, mà đối với phương pháp xử lý mình tìm kiếm cũng không thể nắm chắc rốt cuộc có hợp tâm ý của nàng hay không.
“Hả? Chẳng lẽ cho các ngươi thời gian lâu như vậy, các ngươi cũng không tìm được thứ gì?” Hồng Loan thấy mọi người do dự, sau nửa ngày không có bất kỳ người nào đáp lại, lập tức lông mày nàng nhíu lại, sát khí xông lên đôi mắt ửng đỏ.
Đám Tống Táng giả mấy ngày nay đã chịu nhiều đau khổ trong tay Thanh Loan, vẻ mặt lập tức hóa thành màu gan heo cực kỳ khó coi. Dù cho trong lòng có chút lắp bắp, nhưng giờ phút này cũng không thể không kiên trì tiến tới dâng lên thu hoạch của chính mình trong ba ngày.
“Địch Lương Tài bái kiến Các chủ.” Người đầu tiên tiến lên chính là một vị nam tử lưng đeo một cái đàn nhị tạo hình phong cách cổ xưa.
Lưng của y còng thấp xuống, bộ dáng cũng không quá tốt, có vài phần cảm giác âm độc cay nghiệt.
“A... Ngươi mang đến đây thứ gì?” Hồng Loan ngước mắt hỏi.
“Các chủ mời nhìn.” Nam tử đứng lên, vung lên ống tay áo, một cái bóng người vào lúc đó rơi ra từ trong ống tay áo y, mọi người chăm chú nhìn lại, đó đúng là một cô gái, quần áo bộc lộ, hai con ngươi như nước, mang theo một cỗ mị hoặc khiếp người. Chỉ là cô giờ phút này hiển nhiên đang ở bên trong khủng hoảng chưa tỉnh táo lại, trên mặt xinh đẹp tràn đầy e ngại, nhất là khi nhìn rõ bản thân rơi vào một cái hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, xung quanh lại càng xuất hiện những ngươi chưa bao giờ gặp, cô hoảng hốt nằm rạp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, trong miệng liên tục hoảng sợ nói: “thả ta! Thả ta!”
Thanh tuyến của cô bởi vì trong lòng khẩn trương mà trở nên cực kỳ cao vút, vang vọng qua lại trong Tinh Thần Các to lớn.
“Bình tĩnh!” Địch Lương Tài dường như không quá hài lòng với biểu hiện của cô gái này, y vung tay áo, quát như vậy. “Trước mặt Các chủ, há lại để cho ngươi càn rỡ như vậy!”
Một tiếng hét to này của y có thể nói là quá lớn, cô gái kia hiển nhiên cũng chưa gặp qua tình cảnh như vậy, nhất thời vẻ mặt biến đổi, lập tức liền thu thanh âm. Rồi sau đó hai mắt chuyển một cái, cô cảm thấy giật mình, rất nhanh liền nhận rõ Hồng Loan chính là người cầm đầu trong đám người này. Lập tức cũng bất chấp mọi thứ, hốt hoảng bò sát trên mặt đất, tiến tới dưới chân Hồng Loan, ôm lấy hai chân của nàng, liền hết sức cầu khẩn nói: “đại nhân, xin thương tình, thả ta, ta thân mật với quân trưởng quận Tứ Thủy, chỉ cần ngươi thả ta, lão chắc chắn sẽ cho người ngàn lượng hoàng kim!”
“...” Hồng Loan không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô gái nước mắt đã rơi như mưa, chuyển con mắt lại nhìn Địch Lương Tài ở bên cạnh, trong hai tròng mắt hiện lên hàn quang.
“Ta cũng thân mật với với Hồng lão bản - phú thương quận Tứ Thủy, nếu như ngươi thả ta, ta có thể khiến lão cho người ngàn lượng hoàng kim!” Cô gái kia thấy mọi người không nói, cho rằng thẻ đánh bạc mà mình đưa ra chưa đủ, lập tức lại nói như vậy.
“Còn có, còn có ta cùng công tử lớn của quân trưởng cũng từng lui tới riêng tư, nếu như ngươi...”
Ả kia còn muốn nói tiếp, thế nhưng lời nói đã đến bên miệng, lúc này trên chân Hồng Loan chợt truyền đến một đường linh áp, cô gái này không có tu vi vào lúc đó dưới cỗ linh áp này, thân thể ngừng lại, liền bay ra ngoài, mới ngã xuống đất.
Hồng Loan đã khống chế lực lượng, nếu không lần này cũng đủ để gỡ xuống tính mạng cô gái, nhưng ngay cả như vậy, thân thể ả kia cũng trầm xuống, ngã trên đất không dậy nổi, hiển nhiên đã rơi vào hôn mê.
“Đây là phương pháp xử lý mà ngươi tìm ra?” Hồng Loan vào lúc này quay đầu nhìn về phía Địch Lương Tài ở bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Mà Địch Lương Tài vào lúc đó cũng há miệng muốn giải thích mấy thứ gì đó, nhưng Hồng Loan lại khoát tay chặn lại, nói: “ném nàng đi.” Nói xong, nàng còn thò tay phủi phủi dấu vết màu xám tro trên chân mình, dường như chuyện bị ả kia ôm lấy là chuyện làm cho nàng cảm thấy nhục nhã.
“Các chủ bớt giận mà nghe một chút lời nói của tiểu nhân.” Địch Lương Tài hiển nhiên nhìn ra bất mãn trong lòng Hồng Loan, y không dám khiến vị Các chủ đại nhân này tức giận, bởi vậy vội vàng nói gấp, ý đồ giải thích mấy thứ gì đó.
“Hả? Ngươi muốn nói điều gì? Vậy liền nói nghe một chút, nhưng nếu là nói không tốt, hậu quả ngươi có lẽ rõ ràng?” Vẻ mặt Hồng Loan trầm xuống nhìn về phía Địch Lương Tài, nói như vậy. Tay của nàng vào lúc đó đặt ở trước người mình, một đường linh lực ửng đỏ toát ra từ trên tay nàng.
Địch Lương Tài lúc cảm thấy linh lực màu đỏ kia, vẻ mặt lập tức biến đổi, trên trán lại hiện ra chằng chịt mồ hôi.
Y lại nhớ rất kỹ ngày đó Hồng Loan mang theo Tô Trường An cùng miếng Tinh Thần lệnh hẳn nên ở trong tay Bạch Hà Viễn xuất hiện ở Tinh Thần Các, tuyên bố muốn tiếp quản Tinh Thần Các. Hành động như vậy đương nhiên bị tất cả Tống Táng giả ở đây lên án.
Thế nhưng dưới tất cả Tống Táng giả toàn lực ra tay, Hồng Loan lại cực kỳ nhẹ nhõm đánh bại bọn chúng, rồi sau đó lại phân biệt gieo xuống một cái hỏa chủng Tất Phương ở trong cơ thể bọn chúng, chỉ cần Hồng Loan khẽ động ý niệm trong đầu thúc giục nó, để cho bọn chúng - những Tống Táng giả này muốn sống không được muốn chết không xong.
Địch Lương Tài đã từng cảm thụ được, đối với chuyện này cực kỳ kiêng kị, y lập tức không kịp suy nghĩ nhiều, cúi đầu vội vàng nói: “bẩm báo Các chủ, nàng này tên là Hà Tụ Hương, chính là một vị hoa khôi trong thanh lâu quận Tứ Thủy.”
“Hả?” Lời vừa nói ra, vẻ mặt Hồng Loan lập tức cứng lại, sương lạnh trên mặt càng nhiều.
Địch Lương Tài hiển nhiên nhìn ra nàng không vui, vội vàng nói tiếp.
“Nàng này tuy chỉ là một vị nữ tử phong trần, nhưng am hiểu quen thuộc tình cảm nam nữ, có thể nói diễm danh lan xa, quan lại quyền quý bên trong quận Tứ Thủy ai ai cũng thèm thuồng nàng giống như khát. Nhưng thần kỳ nhất chính là, những quan lớn quý nhân dù biết rõ cô gái này đã cùng nhiều tên nam tử thân mật lại dửng dưng như không nghe thấy như cũ. Mỗi ngày vì muốn được gặp mặt một lần, có thể nói hảo phóng ném nghìn vàng.”
“Hả? Chuyện này là thật?” Hồng Loan vừa nghe nói lời ấy, vẻ mặt mới còn sương lạnh lập tức hai mắt tỏa sáng.
“Không dám lừa gạt Các chủ.” Địch Lương Tài nói như vậy, mặt vui vẻ, phương pháp mà mình mang đến dường như thỏa mãn được nhu cầu của vị Các chủ đại nhân này, có thể lấy được niềm vui của nàng, đối với y mà nói hiển nhiên cũng là một kiện cực kỳ tốt đẹp.
“A...” Hồng Loan gật đầu, mạnh mẽ đưa tay ra, một đường linh áp bắt đầu khởi động, nữ tử bất tỉnh vào lúc đó liền bay tới trước mặt của nàng, một cỗ linh lực từ trong cơ thể nàng tuôn ra, mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể cô gái.
Hà Tụ Hương lúc này khẽ phát ra một tiếng "ưm", chậm rãi tỉnh lại.
“Ngươi thật sự có bổn sự chiếm giữ được trái tim nam nhân sao?” Hồng Loan liếc nhìn cô gái hỏi.
“Hả?” Vẻ mặt Hà Tụ Hương biến đổi, hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, sau một lúc hơi hơi nghi hoặc, sợ hãi lại một lần nữa bò lên trên khuôn mặt cô. “Không phải, không phải, không phải là ta cám dỗ lão đấy.”
Cô chân tay luống cuống nói, nhưng nhìn bộ dáng này lại nghĩ Hồng Loan là vợ con của một vị nam tử đã cùng cô thân mật, giờ phút này tới tính sổ với cô đấy.
Vẻ mặt Hồng Loan lại phát lạnh, nàng vung ống tay áo lên, Hà Tụ Hương lập tức bay đến một bên, Địch Lương Tài ở bên cạnh thấy thế vội vươn tay tiếp được.
“Đi, cho ngươi một canh giờ lại dẫn ả tới gặp ta, nếu như lại ăn nói bậy bạ, ngươi liền đi chết cùng ả.” Mà cùng lúc đó thanh tuyến lạnh như băng của Hồng Loan đã vang lên trên vành tai y.
---o0o---