Đó là thân thể của Thần.
Liễu Sanh Tiêu giúp Quách Tước đổi một cái thân thể phù hợp đủ để thừa nhận mệnh trời kia, hiển nhiên là một cỗ thân thể của Thần.
Tư Mã Hủ không biết Liễu Sanh Tiêu làm cách nào lại tìm được một bộ thân thể Bán Thần hoàn hảo như vậy, nhưng thật sự Quách Tước bày ra lực lượng giờ phút này cùng vẻ ngoài không thể nghi ngờ là Bán Thần.
Thân thể của Thần cũng không giống với thân thể người thường, lực lượng trời đất không có cách nào phủ nhận sự tồn tại của nó, hiển nhiên cũng sẽ không cách nào xóa đi linh hồn của Quách Tước bao hàm trong đó.
Hóa ra ngay từ lúc đầu Quách Tước dám sử dụng ra thủ đoạn ngọc nát đá tan như vậy chính là vì đã có chuẩn bị từ sớm.
Tư Mã Hủ biết mình đúng là vẫn quá coi thường y.
Lão nhìn thân ảnh Quách Tước hai mắt đỏ tươi bay nhanh đánh tới, thần quang trong con ngươi ngưng tụ.
Cánh tay khô héo của lão mãnh liệt đưa ra ngoài.
Trong hư ảnh trận đồ bát quái sau lưng lập tức bắn ra một đường kim quang sáng lạn.
Nếu như là người từng thấy được kim quang sáng lạn trên chiến trường quận Gia Hán, nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ quen thuộc, vị Thiên Nhân Đạm Thai Bác kia đã từng gọi ra một cái la bàn Thiên Đạo cũng tản ra kim quang giống vậy.
Kim quang kia đại biểu cho lực lượng vô thượng trên đời này - lực lượng Thiên Đạo!
Mặc dù so với Đạm Thai Bác, kim quang mà Tư Mã Hủ gọi ra rõ ràng yếu ớt hơn rất nhiều, thế nhưng thực sự không thể phủ nhận đây chính là lực lượng Thiên Đạo.
Ở phía dưới kim quang kia, thân thể Quách Tước gào thét mà đến giống như gặp phải ngọn lửa cực nóng, phát ra một hồi âm thanh xì xì, từng đường khói trắng từ trên người y hiện lên, chỉ qua một lát đã xuất hiện một chút dấu vết đốt trụi.
"Hống!"
Y tru lên một tiếng thống khổ, thanh tuyến vẫn như cũ không giống với thanh âm loài người.
Nhưng hai con ngươi của y vẫn đỏ tươi như cũ, thân thể thẳng tắp đánh về phía Tư Mã Hủ.
Y giống như một mũi tên rời khỏi cung, một thanh đao ra khỏi vỏ. Từ một khắc y bắt đầu, cho đến khi đâm thủng cổ họng kẻ địch, hoặc va chạm tới thịt nát xương tan, nếu không mãi mãi không dừng lại.
Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt Tư Mã Hủ, lão phát ra một tiếng hừ lạnh, thần sắc trên mặt cực kỳ khinh thường.
Cái gọi là kiến càng lay cây, châu chấu đá xe, chẳng qua chỉ là như vậy.
Lão nghĩ thế, trên cánh tay duỗi ra có một đường năng lượng màu vàng bắt đầu tụ tập, lực lượng kia không giống với linh lực, đó là lực lượng tập hợp của Thiên Đạo, mặc dù chỉ có một nắm như vậy, nhưng đủ để cho Quách Tước phơi thây tại chỗ.
Mà trong tích tắc lực lượng này hiện lên trong lòng bàn tay lão, hai con ngươi màu đỏ tươi của Quách Tước chợt hiện lên một đường thần quang.
Thân thể của y chấn động mạnh một cái, cũng bất chấp vết thương rậm rạp chằng chịt quanh người vì bị kim quang thiêu cháy. Tốc độ của y vào lúc đó đột nhiên nhanh hơn, so với lúc trước, nhanh gấp mười lần, trăm lần, thậm chí nghìn lần.
Y dường như đã có mưu đồ từ rất lâu, đợi đến thời khắc nào đó, lại phóng lực lượng toàn thân ra.
Mà lúc này, chính là thời khắc mà y đợi chờ.
Biến hóa đột ngột như vậy cho dù là Tư Mã Hủ cũng bất ngờ, vẻ mặt lão hơi đổi, nhưng tốc độ của Quách Tước thực sự quá nhanh đi, nhanh đến mức cho dù là Tư Mã Hủ cũng không thể kịp phản ứng.
Y vốn không thể có được tốc độ như vậy, vì thế Tư Mã Hủ biết rõ Quách Tước nhất định đã bỏ ra cái giá rất đắt.
Mà cái giá bỏ ra cực kỳ đắt đỏ, liền càng có thể nói rõ ý nghĩa sau lưng chuyện này lại càng sâu nặng.
Sâu nặng đến mức cho dù là Tư Mã Hủ cũng không tránh khỏi trong lòng phát lạnh, thầm nói một tiếng không tốt.
Nhưng đáng tiếc đã trễ, Quách Tước đã đi tới trước người lão, y vung tay về phía Tư Mã Hủ, làm hình dáng móng vuốt, thẳng tắp giết tới nơi đây.
Mục tiêu của y cũng không phải là chỗ hiểm như mặt hay ngực của Tư Mã Hủ, mà là bàn tay của lão.
Bàn tay đang ngưng tụ một đường lực lượng Thiên Đạo.
Tay của y cứ như vậy vỗ xuống, thẳng hướng về phía đạo lực lượng Thiên Đạo kia.
Lúc chạm đến cánh tay, theo lực lượng phía trên kia truyền đến làm cho thân thể Quách Tước vốn đã tổn thương toàn thân chấn động run rẩy, nhưng không biết có chấp niệm nào đó khiến cho y đè xuống vẻ đau đớn này, y liều chết nắm lấy cánh tay của Tư Mã Hủ, giống như muốn dính lại với nhau.
Quần áo của y bắt đầu vỡ vụn từng khúc, lộ ra thân thể bên dưới tràn đầy máu đen.
Tư Mã Hủ vẫn như cũ rơi vào bên trong thật sâu khó hiểu cùng nghi hoặc.
Lão không hiểu vì sao Quách Tước lại muốn làm như vậy, nhưng thực sự lão cảm thấy một hồi bất an, bất an không giống với thông thường, lão là Tinh Vẫn Thiên Cơ nhất mạch, cảm giác của lão thường thường vô cùng chuẩn xác, vật trên đời này có thể làm cho lão cảm thấy bất an, đại khái là vật thực sự có thể uy hiếp được lão.
Lão theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng tay của Quách Tước lại giống như dính trên bàn tay lão, mặc cho lão sử dụng ra nhiều linh lực như thế nào cũng không thể tách ra.
Tình cảnh kỳ dị như vậy khiến cho lão càng lo lắng.
Nhưng lão dù sao cũng là Tần Bạch Y, là Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ nhất của Thiên Lam viện.
Bàn về tâm tính, về mưu tính ngấm ngầm, về tu vi, không ai trong thiên hạ này có thể sáng cùng.
Lão rất nhanh đè xuống bất an nổi lên trong lòng, vẻ mặt trầm xuống, lão mặc kệ Quách Tước rốt cuộc đang ngấm ngầm mưu tính mấy thứ gì đó, nhưng lão muốn dùng lực lượng tuyện đối đánh tan hoàn toàn âm mưu kia.
Nghĩ như vậy, bên trong con mắt lão hiện lên một tia tàn khốc.
Kim quang trên cánh tay bị Quách Tước một mực cầm chặt bỗng nhiên cực sáng, lực lượng Thiên Đạo tràn đầy vào lúc đó từ trong cơ thể lão đẩy ra, thuận theo cánh tay kia đổ xuống thân thể Quách Tước.
Lực lượng kia mãnh mẽ như vậy, chỉ cần hơi hơi chạm đến, máu thịt trên cánh tay Quách Tước hiển nhiên đã có dấu vết tan vỡ.
Cho dù là thân thể của Thần ở trước mặt lực lượng của Thiên Đạo vẫn như cũ lộ ra không thể chịu đựng được một kích như vậy.
Máu thịt của y bắt đầu ở phía dưới kim quang kia tiêu vong từng khúc, lộ ra xương trắng lành lạnh phía dưới, mà tiêu vong như vậy theo thời gian trôi qua không ngừng lan tràn ra toàn bộ thân thể y, toàn bộ cánh tay y rất nhanh liền chỉ còn lại một cái xương trắng trần trụi.
Thế nhưng phía trên xương trắng lại có một chút sự vật.
Đó là từng đạo phù văn dùng văn tự không lưu loát khắc ấn.
Tư Mã Hủ nhận ra văn tự kia, đó là cổ ngữ, là ngôn ngữ Thần Tộc sử dụng.
Trong đầu Tư Mã Hủ vang lên một thanh âm rền vang, những văn tự kia hội tụ cùng một chỗ, dường như là bí pháp nào đó, nhưng rốt cuộc là loại nào, trong lúc nhất thời lão lại không thể nhớ được.
Nhưng lão vẫn cảm thấy da đầu run lên.
Bất an trong lòng như thủy triều vọt tới, trong lúc mơ hồ, lão ý thức được dường như chính mình đã thực sự rơi vào âm mưu ngấm ngầm nào đó.
Thứ bắt đầu trên tay Liễu Sanh Tiêu mấy chục năm trước, rốt cuộc lại tính toán trên người Quách Tước.
Một cuộc mưu đồ trong mấy chục năm vào một khắc này rốt cuộc dần dần nổi lên mặt nước, mà lão hiển nhiên đã rơi vào trong cuộc mưu đồ này.
"Sư tổ, ngươi thua." Lúc này, thanh âm của Quách Tước vang lên, thanh tuyến của y có chút khàn khàn, nhưng lại dẫn theo một cỗ nhẹ nhõm sau khi buông xuống gánh nặng.
"Từ đầu đến cuối, ta cũng không phải là truyền nhân của sư tôn, ta là một cái vật chứa, một cái vật chứa nhốt ác quỷ!"
Y nói như vậy, trong hai tròng mắt đỏ tươi tựa như có một thứ gì đó đang bắt đầu khởi động, khó có thể nói nên lời là phẫn nộ hay là bi thương, nhưng trong giọng nói lại bao hàm lấy một cỗ tuyệt vọng khó có thể nói nên lời.
Những cái văn tự trên xương cánh tay y vào lúc đó bắt đầu phát ra từng đợt ánh sáng màu đen chói mắt, một cỗ khí tức âm lãnh bắt đầu tràn ngập.
Miệng của y lại mở ra một lần nữa, một tiếng gào thét phát ra từ sâu trong linh hồn vang lên trong miệng y.
Âm lãnh như băng.
Lành lạnh như địa ngục.
Y nói.
"Minh Thư Huyết Kỷ!"
---o0o---