Mà cũng vì thế, Thần tính của Chúc Âm Oa Hoàng vẫn như cũ được lưu lại sáu bảy phần mười, bởi vậy Chúc Âm mới có thể thoát khỏi cái chết, Oa Hoàng cũng có thể tự cởi bỏ niêm phong thoát ra Thần Mộ.
Nhưng đây cũng không phải là vì trong lòng chín vị Thiên Nhân còn có ý niệm thiện lương tha cho hai vị Chân Thần kia, thực ra là bởi vì khí cơ của sáu vị Chân Thần tương liên với Thiên đạo, thôn phệ quá nhiều Thần tính của bọn chúng sẽ tạo thành hư hao đối với Thiên đạo vốn đã không được nguyên vẹn, có khả năng lọt vào Thần tính Chân Thần cắn trả.
Mạnh mẽ như Thiên Nhân cũng không dám thôn phệ Thần tính nhiều như vậy, nhưng giờ phút này Đạm Thai Bác thấy tình huống trong cơ thể Thanh Loan, chỉ sợ Thần tính còn lại chưa quá bốn năm thành, đây cũng là lí do Bạch Hà Viễn chắc chắc Chân Thần Tất Phương trong cơ thể Thanh Loan không có cách nào tỉnh lại, đã mất đi hơn phân nửa Thần tính, chỉ sợ Tất Phương giờ phút này đã không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao có thể tỉnh lại.
Nhưng Đạm Thai Bác lại không hiểu vì sao Bạch Hà Viễn có thể đủ thu nạp nhiều Thần tính Chân Thần như vậy, vì sao y không bị Chân Thần cắn trả? Là do y có phương pháp bí mật nào đó, hay là có chút nguyên nhân mà lão không biết được?
Nhưng lão cũng không hỏi nhiều, bởi vì lão mơ hồ phát giác được mọi chuyện có lẽ không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của lão.
Phải biết rằng đám Chân Thần đã từng là chúa tể của cái thế giới này, bọn chúng có lực lượng cùng trí tuệ sớm đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người thường, há có thể bị Đạm Thai Bác dễ dàng đùa bỡn trong tay như vậy?
Huống chi, thực lực mà Bạch Hà Viễn biểu hiện ra ngoài mặc dù vô cùng cường hãn, nhưng vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới có khả năng cắn nuốt một nửa Thần tính Chân Thần.
Nhưng bất kể nói như thế nào, Thanh Loan giờ phút này cũng hoảng sợ vì bỗng nhiên biết được chân tướng.
Nàng sững sờ nhìn Bạch Hà Viễn, thần sắc có chút buông lỏng.
Lúc ở Tinh Thần các nàng đã hiểu rất rõ Chân Thần chuyển thế rốt cuộc là đồ vật như thế nào.
Có thể nói nàng với Tất Phương kia là cùng một linh hồn, nhưng lại không có cùng một trí nhớ. Mà một khi Chân Thần tỉnh lại, nàng lấy tư cách là Thanh Loan có được trí nhớ hơn hai trăm năm, hiển nhiên sẽ bị trí nhớ được ghi chép trong vạn năm của Tất Phương bao trùm, nói cách khác, khi đó nàng chỉ là một Chân Thần có được trí nhớ của Thanh Loan, về điểm này linh hồn của chính mình không còn ý nghĩa, sau khi nhập vào linh hồn của Tất Phương, vô nghĩa như vậy, nàng theo ý nào đó bên trên mà nói đã không còn tồn tại nữa.
Điều này khiến cho nàng chợt bắt đầu hoài nghi sự hiện hữu của mình rốt cuộc có giá trị hay không?
Nàng là Thanh Loan, hay chỉ là một vật chứa dung nạp ký ức của Tất Phương?
"Hoặc ngươi còn có con đường thứ hai, trở lại Tinh Thần Các, chờ ta hút hết Thần tính của ngươi liền có thể cho ngươi làm Thanh Loan, sau đó ta sẽ đi tới Thiên Cung, mà ngươi chính là người kế nhiệm Các chủ Tinh Thần Các!" Bạch Hà Viễn mê hoặc nói.
Chuyện này đối với Thanh Loan đang hoài nghi ý nghĩa tồn tại của mình là một cái hấp dẫn cực lớn, cho dù là Thái Thượng, với tư cách sinh linh, sống sót vẫn như cũ là bản năng của nàng.
Nàng vào lúc đó cúi đầu, trầm mặc không nói.
Điều này không thể nghi ngờ cho Bạch Hà Viễn một đường tín hiệu khả thi, khóe miệng của y vẽ ra một nụ cười.
"Ngươi muốn bảo vệ hắn, đây chẳng qua là chấp niệm trước khi ngươi trở thành Thái Thượng, chỉ cần ngươi sẵn lòng, ta có thể xóa sạch cỗ chấp niệm kia của ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là Thái Thượng không nhiễm phàm trần, không cần vì cái thế tục yêu hận tình cừu mà canh cánh trong lòng, mà ta sẽ đích thân giúp ngươi xử lý tiểu tử kia, kết thúc một tia nhân quả cuối cùng của ngươi."
Y tiếp tục gia tăng thẻ đánh bạc của mình, nụ cười trên mặt vào lúc đó lại càng rõ ràng hơn, giống như đã chắc chắn Thanh Loan không có cách nào cự tuyệt điều kiện như vậy của y.
Nhưng Thanh Loan đang cúi đầu sau khi nghe được lời này, thân thể lại chấn động mạnh một cái.
Kết thúc nhân quả, Thái Thượng vong tình.
Trong đầu của nàng hiện ra một câu nói như vậy, đồng tử vào lúc đó bỗng nhiên phóng đại.
"Thế nào, đồng ý với ta sao?" Bạch Hà Viễn lại hỏi lần nữa, âm điệu của y vào lúc đó trở nên cực kỳ đặc biệt, mang theo một cỗ mê hoặc.
Thần sắc trên mặt Thanh Loan lúc đó gần như sẽ tan vỡ.
"Anh!"
Nhưng trong giây phút này, vang lên một tiếng ré dài.
Chỉ thấy Tô Chiếu một chiêu bức lui hai vị Tống Táng giả là Trường Cầm cùng Mục Địch, Thanh Điểu sau lưng phát ra một tiếng kêu to.
Thanh âm kia như chuông vàng ngoài cửa chính quanh quẩn trên chiến trường rung trời chém giết.
"Không nên tin y!"
Nàng cất tiếng hô về phía Thanh Loan, trên mặt mang theo lo lắng không chút nào che lấp.
Thân thể Thanh Loan vào lúc đó lại chấn động, nàng kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Tô Chiếu, một tiếng la của cô bé lúc nãy, khiến cho Thanh Loan cảm nhận được chút gì đó.
Đó là một loại cảm giác huyết thống tương liên.
Cực kỳ kỳ diệu, nàng khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả.
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Thanh Loan, Tô Chiếu theo bản năng tránh đi ánh mắt của nàng, nàng khẳng định một tiếng la của mình đã để cho Thanh Loan tỉnh lại, bởi vậy thu hồi tâm tư, quay người lại tiếp tục đánh nhau với Trường Cầm và Mục Địch, giống như đang trốn tránh mấy thứ gì đó.
Thanh Loan cũng biết giờ phút này không phải là thời cơ tốt để cùng nói chuyện với Tô Chiếu.
Trong lòng nàng trầm xuống, lại lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Hà Viễn.
"Thanh Loan chính là Thanh Loan, Tất Phương gì kia, Thái Thượng nào đó không liên quan đến ta. Ta muốn bảo vệ hắn, liền sẽ bảo vệ hắn, nếu sư tôn muốn tổn thương hắn, đầu tiên phải hỏi qua kiếm trong tay ta!"
Khi đó trong con ngươi không nhiễm bụi trần của Thanh Loan hiện ra một vẻ quyết ý.
Đó là quyết định vứt bỏ sống chết của chính mình.
Dạt dào như sắc xuân, hừng hực như lửa bừng.
Ngoại trừ chết đi, không có thứ gì có thể giội tắt nó.
Nàng tu hành hơn hai trăm năm, thiên phú trác tuyệt, dù cho biết được mình là hóa thân Tất Phương, cũng sẽ không chật vật như thế, biểu hiện lúc nãy chỉ là bị Bạch Hà Viễn dùng thủ đoạn nào đó nhiếp tâm thần, lúc này tỉnh táo, đương nhiên sẽ không có lời nói của Bạch Hà Viễn.
Sắc mặt Bạch Hà Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không vì có người phá vỡ tính toán âm thầm của chính mình mà sinh ra nửa phần tức giận hoặc chán nản.
Y không khỏi tiếc nuối cảm thán nói: "vậy thật sự đáng tiếc."
Nói xong, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu y vào lúc đó tuôn ra ánh sao chói mắt, y tắm ánh sao, cả người chiếu sáng rạng rỡ, như Thần Chích tản ra chói mắt hào quang.
"Vậy ngươi, liền chết đi." Ánh mắt của y bắt đầu híp lại, một tay bỗng nhiên duỗi ra, ở trong hư không nắm chặt.
Phanh.
Trong bóng đêm dường như có thứ gì đó vỡ nát.
Một tiếng giòn vang như lưu ly chợt vang lên.
Thân thể Thanh Loan vốn đã ngừng lại vào lúc đó sắc mặt chợt trắng bệch giống như bị trọng thương, bắt đầu lung lay sắp đổ.
"Ta mặc dù không thể diệt được ánh sao sáng của ngươi, nhưng ta lại có được gần sáu thành Thần tính Tất Phương, mà ngươi chỉ có bốn thành, ta là chủ, ngươi là nô bộc, muốn giết ngươi chẳng qua chỉ cần khẽ động ý niệm trong đầu mà thôi. Ngươi đi đi, thế hệ tiếp theo, ngươi vẫn như cũ là đồ nhi của ta, rốt cuộc có một ngày Thần tính của ngươi hoàn toàn thuộc về ta."
Thanh âm lạnh lẽo của Bạch Hà Viễn nói như vậy, hai đầu lông mày lạnh lùng của y vào lúc đó trồi lên một vẻ đắc ý.
Loại khoái cảm đùa bỡn sinh linh trên thế gian, nhất là Chân Thần đã từng cao cao tại thượng trên lòng bàn tay mình khiến y gần như không thể ngừng được, y hưởng thụ quá trình như vậy, mà quá trình như vậy, dưới suy nghĩ của y cũng sẽ luôn luôn kéo dài.
---o0o---