Lúc này kèm theo một tiếng khàn khàn trầm trọng, cửa lớn điện Thái Hòa rốt cuộc bị đẩy ra.
Vị Thánh hoàng Đại Ngụy soán được giang sơn từ trong tay Hán thất chậm rãi đi ra tòa đại điện u ám này.
Y lưng hùm vai gấu, khí vũ hiên ngang, rõ ràng chính trực nồng hậu, làm sao có người lại nghĩ tới, ánh sao của y sẽ biến mất không lâu sau đó.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Cái này chính là số trời.
Mà số trời không thể trái.
Rất nhiều chuyện từ vừa mới bắt đầu, liền có kết quả.
Đây là một chuyện rất bi thương.
Y chinh chiến nửa cuộc đời, từng muốn cứu giúp bá tánh trong nước sôi lửa bỏng, đỡ cơ nghiệp đương đà ngã nghiêng.
Y cũng từng ép thiên tử ra làm chư hầu, soán tiền triều mà lập Đại Ngụy.
Y từng làm thơ hát vang trước khi đại chiến, mà sau khi việc binh thất bại cũng chật vật như chó nhà có tang.
Y lúc còn trẻ từng cùng người nấu rượu luận anh hùng, cũng sau khi công thành danh toại, mang những người đã từng là bạn thâm giao đều nghiền nát dưới móng sắt của y.
Y cả đời này, như sóng lớn mạnh mẽ cũng đầy sắc màu rực rỡ.
Đủ để cho những người sách kê đầu khó có thể xem hết.
Cũng đủ để cho những đám sử quan mở miệng chi hồ giả dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng) nghiên cứu vài năm, khó có thể nhìn thông suốt.
Rất nhiều người tôn y là thiên cổ nhất đế, cũng có thật nhiều người hận y thấu xương.
Y không thèm để ý đối với những việc này.
Bởi vì đây là một chuyện rất bi thương.
Khi y trở thành Tinh Vẫn, cái ngày y khoác hoàng bào, Tử Vi tinh bắt đầu lấp lánh.
Tinh Vẫn. Đế Vương.
Lúc này đây y đã đạt đến quyền lợi cùng sức mạnh cực hạn trên thế gian này.
Nhưng y cũng không vì vậy mà vui vẻ trở lại.
Bởi vì ở lúc đó y đối với bản chất của thế giới này càng thêm khắc sâu, cũng càng thêm hiểu rõ thấu đáo.
Mà càng hiểu rõ như vậy, khiến cho y càng bất an hơn.
Y tinh vi cả đời này, trải qua vô số trận giết chóc, tự nhiên liền tránh không được vào sinh ra tử, mấy lần đi vào chỗ chết.
Nhưng bên trong tối tăm, hình như lại có đồ vật gì đó bảo hộ y, dù cho tình cảnh hiểm ác đáng sợ nó mỗi lần luôn biến nguy thành an, một đường vượt mọi chông gai, thành tựu Đế Vương chi vị.
Lúc đầu y cho rằng đây là số trời của y, y vẫn thường lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng đến cuối cùng, y biết rõ, đây đúng là số trời, nhưng mà mỗi lần dùng tới lại như lồng chim từ từ chụp xuống.
Vì vậy y cực kỳ hiếu chiến, tây vượt Tây Lĩnh, bắc đến U Vân. Y đều muốn chinh phục những vùng đất mà y biết, cũng từ những địa phương này y vơ vét tất cả những bản sách cổ đơn lẻ có thể tìm được.
Có một đoạn thời gian như vậy, y nhốt bản thân ở tẩm cung của mình xem xét nội dung của những quyển sách cổ, ý định tìm ra chân tướng của thế giới này.
Nhưng cuối cùng y đã thất bại, y từ trong sách hiểu được rất nhiều bí mật mới mẻ mà y chưa từng biết.
Vì biết được càng nhiều, y lại càng cảm thấy đáng sợ. Thật giống như trong chốn trời đất này, bên trong tối tăm có một đôi tay to lớn dẫn dắt.
Dường như sinh linh trong phương thiên địa này, bất kể là Đế Vương hay là đầy tớ, Tinh Vẫn còn là phàm phu.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu chủ nhân của hai bàn tay to kia, sinh lão bệnh tử, vinh hoa phú quý đều trong một ý niệm của nó.
Đây tự nhiên là một chuyện xưa rất bi thương.
Bởi vì ở một khắc này bất kể cố gắng ra sao đều uổng phí.
Vì vậy y thử thay đổi chút ít gì đó.
Nhưng y đều đã thất bại, thậm chí bên trong tối tăm còn đánh xuống trời phạt, tuổi thọ của y lại bị rút ngắn một lần nữa, thế nên rốt cuộc phải dựa vào mệnh tinh của Ngọc Hành mà sống tạm.
Nhưng y chưa bao giờ buông tha việc đó.
Y quyết định đi đường khác, dùng một phương pháp hết sức ác độc xử lý, phá vỡ cái gọi là số trời.
Quan Tinh Đài Thái Bạch Chân Nhân tinh thông số trời, lão dùng một cái giá cực kỳ đắt đỏ cầu được cho y một quẻ, tính được là số mệnh Đại Ngụy có tám trăm tuổi.
Nhưng y cứ một mực không đồng ý.
Y tiếp tục cực kỳ hiếu chiến, giết chết Tam hoàng tử vốn là mục tiêu y nhìn trúng để kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, lại phối hợp với vị thừa tướng không rõ mục đích kia mang từng lương thần dũng tướng đưa vào chỗ chết, y lúc còn sống, gần như đã tiêu hao hết lực lượng thịnh quốc đủ để Đại Ngụy tiêu xài tám trăm năm.
Đương nhiên, việc này cũng không đầy đủ, nhưng số trời đã gần kề, y không có sức chống cự.
Vì thế, y nhìn ba người phía dưới bậc thang khá dài đang chậm rãi đi đến.
Ánh mắt sâu xa, lại không có nửa phần sợ hãi.
"Tham kiến bệ hạ!"
"Tham kiến phụ hoàng!"
Chờ ba người tới trước người y, thì hai tiếng nói cung kính vang lên.
"Ừ..." Giọng y bình tĩnh.
Y biết rõ bọn họ đến có ý đồ, mà bọn họ cũng hiểu rõ ràng tử kỳ của y.
Vì vậy, ở một khắc này, bốn người trở nên có chút trầm mặc.
Cuối cùng vị Đế Vương Đại Ngụy nhìn về phía nhi tử của y tóc mai hai bên đã có một chút tóc trắng, giọng hiền lành hỏi: "Bọn ngươi chờ rất nhiều năm đúng không?"
Thái tử điện hạ tuổi đã gần năm mươi lộ ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Nhi thần không dám."
Cái quỳ này của gã, liền một mực quỳ xuống, bởi vì vị phụ vương sắp đến lúc chết luôn khiến gã e ngại không có chút ý tứ nào muốn nâng gã dậy.
Lúc này, vị Đế Vương quay đầu nhìn về phía lão giả nửa híp mắt, râu tóc bạc trắng.
Ánh mặt hai người nhìn nhau ở giữa không trung.
Tốc độ ánh sáng, không khoan nhượng chút nào.
Sau hồi lâu, ánh mắt vị Đế Vương này dần dần dịu xuống, thở dài hỏi.
"Tư Mã thừa tướng, ta nên gọi ngươi là Thủ Vọng Giả tốt? Hay vẫn gọi ngươi là Thiên Cơ thì thích hợp hơn đây?"
Vị lão giả quanh năm chưa từng thay đổi sắc mặt rốt cuộc lúc này đã có chút ít thay đổi rất nhỏ, lão híp mắt càng sâu, hình như có đồ vật gì đó lưu chuyển bên trong.
"Chỉ cần bệ hạ thích, gọi như thế nào, lão hủ đều không để ý."
"Ồ...Vậy ta tiếp tục gọi ngươi là Tư Mã thừa tướng đi. Gọi ba mươi năm, đột nhiên đổi xưng hô đúng là vẫn có chút không quen." Lời nam tử xoay chuyển, chợt nhiều hứng thú hỏi: "Trước khi chết, có thể hỏi Tư Mã thừa tướng một câu, mục đích cuối cùng là gì?"
Nhưng lão giả lại lắc đầu, nói: "Lão hủ làm việc cần phải làm, sau khi bệ hạ đi đến mảnh Tinh Hải thì sẽ biết được."
"Có thể ta không đi được mảnh Tinh Hải kia." Ở một khắc này ánh mắt nam tử cũng híp lại, bên trong lập lòe ánh sáng, hình như có lửa cháy mãnh liệt.
"Hả?" Lão giả sững sờ, lão quan sát vị nam tử trước mặt một phen, có chút hiểu được rồi, mới nói: "Mặc dù lão hủ không thể nói với bệ hạ lão hủ cuối cùng là vì chuyện gì, nhưng có một chuyện lại muốn bệ hạ bảo đảm."
"Hả? Chuyện gì?"
"Trong mười năm, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy mất hết, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than!" Ở một khắc này giọng lão giả đột nhiên trở nên âm trầm, hình như lúc này này nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài phần.
Nam tử nghe vậy sắc mặt nghiêm nghị ở lúc này lại vui vẻ, thật giống như đã chấm dứt hết tất cả lo ngại, y chắp tay về phía lão giả, nghiêm túc lại chân thành nói: "Như vậy, làm phiền Tư Mã thừa tướng rồi."
"Có thể vì bệ hạ san sẻ ưu tư, thật là phúc của lão thần!" Lão giả cung kính đáp lễ.
Nhưng ai cũng chưa từng chú ý, cũng sẽ không phải chú ý tới, vị thái tử điện hạ đang cúi đầu trên mặt đất nghe thấy hai người nói chuyện quỷ dị, thân thể như nằm trên đất tuyết, không ngừng run rẩy.
"Vậy Quả Nhân liền đi!" Nam tử nói xong.
Ở một khắc này lưng eo của y thẳng tắp, khí thế trên người cũng đột nhiên dồi dào, râu của y bung ra, cực kỳ giống hùng sư tức giận.
Sau đó, y nhìn về phía nhi tử cúi đầu quỳ dưới đất, nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chủ nhân Đại Ngụy, giang sơn xã tắc này, Quả Nhân liền phó thác vào tay ngươi rồi."
Xong những việc này, nam tử cười hặc hặc, sau đó thân thể của y liền hóa thành từng viên tinh quang vỡ vụn tản về phía phương xa.
Lúc này lão giã cũng cung kính quỳ xuống, hai tay hạ đất, trong miệng hô to:
"Cung tiễn bệ hạ!"
Vì vậy, Uy Đức năm tám mươi bảy, Thái tổ Đại Ngụy, Tuyên Đức Uy Vũ Hoàng đế Hạ Hầu Hạo Ngọc băng hà.
Con trai trưởng Hạ Hầu Linh được Tử Vi tinh thừa nhận, đăng cơ kế vị.
Nhưng không ai biết, ngôi Tử Vi tinh vừa thay đổi chủ nhân kia, ở một khắc nó chiếu sáng trên thân vị hoàng đế mới này liền sinh một chút tối chất không dễ bị người ta phát hiện.
---o0o---