Khe núi ở Thiên Môn sơn.
Tô Trường An tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê.
Đầu hắn không tránh khỏi choáng váng, nhưng rất nhanh nhớ lại cảnh tượng khiến người đỏ mặt tai hồng với Hồng Loan.
Hắn theo bản năng nhìn quanh, lại phát hiện tung tích của Hồng Loan đã sớm không thấy.
Nhưng nơi chóp mũi như vẫn còn đang quanh quẩn mùi thơm của thiếu nữ.
Hắn vẫn hơi sững sờ, chuyện xảy ra giữa hắn và Hồng Loan tới quá mức đột ngột.
Hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao chỉ trong nháy mắt kia tình khó kiềm chế, cũng không phải hắn đang chối từ trách nhiệm, nhưng hình như có quan hệ tới linh lực trong cơ thể hắn.
Mệnh tinh của hắn là Thái Dương.
Mà của Hồng Loan là Thái Âm.
Cực âm và cực dương, hai bên gặp nhau, chuyện sẽ xảy ra, mặc kệ là ai cũng không đoán trước được.
Hắn ngồi dậy, lại phát hiện trên người mình đắp một tấm thảm mỏng, đoán hẳn là Hồng Loan đắp cho hắn.
Việc này khiến hổ thẹn trong lòng Tô Trường An càng sâu thêm.
"Tô công tử." Mà ngay tại lúc này, bên tai hắn chợt vang lên một tiếng gọi khẽ.
Tô Trường An giật mình một cái, linh lực quanh thân tuôn trào, một cỗ áp lực mạnh mẽ bắn về phía âm thanh truyền tới kia.
Lúc này hắn mới phát hiện thương thế của bản thân đã hoàn toàn khôi phục, linh lực vận chuyển thông thuận so với lúc trước không biết gấp bao nhiêu lần.
Nhưng hắn lại không có tâm trạng để cảm thán biến hóa lúc này, dù sao thì bây giờ trên người hắn không có mặc gì.
Hắn bật người một cái từ trên đất đứng dậy, tấm thảm mỏng kia bị hắn kéo lên bao quanh eo hắn, thân trên của hắn cường tráng, không biết bắt đầu từ lúc nào, thiếu niên gầy yếu kia đã cao ráo cường tráng như hiện nay, cơ bắp trên người góc cạnh rõ ràng như được đao khắc.
Hắn mắt lạnh nhìn về phương hướng âm thanh vang lên.
Lại thấy một lão giả đang chật vật từ trên đất bò dậy, trên tay còn ôm một chồng quần áo khô, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt.
Chính là Tống Táng giả Vân lão của Tinh Thần các.
"Là ngươi?" Tô Trường An sửng sốt, thu hồi cảnh giác trong lòng mình, nhưng vẫn không tránh khỏi nghi ngờ Vân lão này đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Ha ha, chính là tiểu nhân." Vân lão kia không nhắc một chữ đến việc Tô Trường An ra tay với lão lúc nãy, mà là bước nhanh đến bên cạnh Tô Trường An, đặt áo quần trên tay xuống đất, trên mặt là nụ cười trêu chọc, nhìn chằm chằm vào Tô Trường An.
Sắc mặt Tô Trường An chợt đỏ, thấy chồng quần áo khô sạch sẽ kia, nghĩ đến quần áo trước đó của mình đã hóa thành mảnh nhỏ trong hành vi hoang đường hôm qua, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh nhận lấy quần áo, hỏi: "Hồng... Hồng Loan đâu?"
"Các chủ đã trở lại Tinh Thần các, phân phó tiểu nhân đưa quần áo và mấy thứ này tới cho Tô công tử." Đang nói, Vân lão lại từ trong ngực móc ra hai thứ.
Tô Trường An nhìn kỹ, là một phong thư và một tấm lệnh bài màu đồng cổ.
"Đây là?" Tô Trường An ngẩn ra, tấm lệnh bài này chính là bảo vật trấn các của Tinh Thần các - Tinh Thần Lệnh!
Tô Trường An không nghĩ ra tại sao Hồng Loan lại giao vật này cho mình, hắn vội vàng xé mở phong thư, để ở trước mắt, đọc kỹ từng chữ.
Trên phong thư kia viết:
Trường An thân khải.
Thiếp thân lỗ mãng, chịu lệ khí Tất Phương vây hãm, suýt nữa gây ra đại họa.
May mắn được quân giúp đỡ, bằng không sợ là xông ra mầm vạ, không mặt mũi nào gặp quân.
Tất cả việc hôm nay, tuy là trời xui đất khiến, nhưng tình ý của thiếp, không cần phải nói ra, thiếp không oán quân.
Thiếp biết quân tự có trọng trách trên vai, không dám nghĩ cho bản thân, vốn muốn đồng hành, lại sợ lệ khí Tất Phương lần nữa tác loạn. Cố ý lệnh cho Vân lão đồng hành, quân có thể tùy ý sai khiến, lại tặng thêm Tinh Thần Lệnh để trợ giúp, bảo vật này vô cùng uy lực, có thể điều động lực lượng của ngôi sao.
Còn về thiếp thân, đợi đến khi bình phục được lệ khí trong cơ thể sẽ tự tìm tới quân, chớ nhớ mong.
Thư này tuy ngắn, trong lòng lại có rất nhiều lời chưa nói.
Nhưng chỉ viết đến đây, mong quân trân trọng.
Hồng Loan thân bút.
Phong thư này cũng không dài, nhưng Tô Trường An đọc xong lại thấy trong lòng càng áy này hơn.
Hắn đúng là thiếu nợ Thanh Loan rất nhiều, hôm nay lại càng làm ra hành động đó, nhưng nàng lại chưa từng có chút bất mãn nào với hắn. Hắn suýt nữa nảy sinh xung động muốn tìm nàng để giãy bày cõi lòng, lại bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống.
Như trong thư đã nói, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, mà những chuyện này mỗi một chuyện đều cực kỳ hung hiểm, kết quả cuối cùng hắn có thể sống quay lại không còn chưa chắc.
Nếu như có thể hắn không muốn cuốn Hồng Loan vào trong đó, vì vậy hắn áp chế xung động xuống dưới đáy lòng, chuyển mắt nhìn về phía Vân lão bên cạnh hỏi: "Ngươi đi cùng với ta?"
"Vâng, Các chủ đã sớm có phân phó, nếu Tô công tử có gì phân phó thì cứ việc nói." Không thể không nói, Vân lão này tuy thân là Tống Táng giả, nhưng lại rất hiểu chuyện, đã hiểu rõ mọi chuyện, bắt đầu lấy lòng Tô Trường An.
"Được!" Tô Trường An nhíu mày, gật đầu, "vậy người theo ta đến Giang Đông đi."
...
Chân của Tô Thái đang run rẩy.
Run rẩy không tự chủ được.
Tất nhiên y biết việc này rất mất mặt, nhưng y không có cách nào, tất cả trước mặt thực sự quá đáng sợ, trong một tiếng dài dặc này, y chưa từng thấy, không, nên nói là chưa từng nghe nói đến chuyện đáng sợ như vậy.
Y đứng ở trên tường thành của thành Kiến Nghiệp, dưới thành là xương trắng, từng tầng chồng chất lên nhau, từng dãy nối tiếp nhau, tràn đầy không thấy điểm cuối, hoàn toàn không có giới hạn.
Toàn bộ thành Kiến Nghiệp vào lúc này đã hóa thành một quỷ vực.
Một quỷ vực tràn đầy xương trắng.
Mà thời gian mười mấy tức trước, những bộ xương trắng này còn đang là người sống sờ sờ.
Đại quân của Tư Mã Hủ vượt sông mà qua, tiền phương nhanh chóng truyền đến chiến báo Quách Tước chết trận, bãi Hổ Đầu thất thủ.
Sau khi Tô Thái nghe được tin tức này, giống với đa số người, phản ứng đầu tiên chính là trốn.
Tô Trường An vì để giải mối nguy ở đất Thục, cố gắng thành lập binh lực Giang Đông, thành Kiến Nghiệp lúc này cũng chỉ là một tòa thành trống, lấy cái gì để đối kháng trăm vạn đại quân của Tư Mã Hủ.
Trốn - tất nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất cũng là duy nhất của mọi người.
Nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được, đại quân của Tư Mã Hủ lại nhanh như vậy, gần như chỉ một tiếng sau khi tin tức thua trận kia truyền tới, trăm vạn đại quân của Tư Mã Hủ đã bao vây thành Kiến Nghiệp này đến một con ruồi cũng không trốn ra được.
Nhưng điều khác thường là bọn chúng không vội vàng công thành, mà không ngừng nhét từng nhóm từng nhóm dân thường vào trong thành Kiến Nghiệp, bất kỳ người dân nào có ý định thử chạy trốn ra khỏi thành Kiến Nghiệp đều sẽ bị đại quân dưới trướng Tư Mã Hủ sát hại tàn nhẫn.
Rất nhanh, trong thành Kiến Nghiệp đầy ắp người, mà bầu không khí sợ hãi vào lúc này cũng đạt đến đỉnh điểm.
Tô Thái tất nhiên ở trong đó.
Y không hiểu Tư Mã Hủ muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định một điều đó chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Y không phải chưa từng nghĩ đến việc đầu hàng, lấy thân phân của y, muốn bảo mệnh tất nhiên cực kỳ đơn giản. Dẫu sao y là cha ruột của Tô Trường An, lưu y lại bất kể là để kềm chế Tô Trường An hay là uy hiếp dụ dỗ đều tốt hơn giết y.
Nhưng cuối cùng Tô Thái vẫn lựa chọn trầm mặc.
Con trai của y bây giờ là anh hùng được thiên hạ ca ngợi, hậu nhân nối tiếp Ngọc Hành, là một Thủ Vọng giả chúng sinh được thiên hạ công nhận.
Có câu nói lão tử anh hùng nhi tử hảo hán.
Y là cha mà chưa từng giúp được gì cho Tô Trường An, nhưng nhất định không đến mức kéo chân sau của con trai.
Mang theo ý nghĩ đơn giản mà lại cố chấp đó, Tô Thái ẩn nấp vào trong đám người, sợ hãi lại kiên định chờ đợi vận mệnh về sau của y.
Nhưng đáng tiếc trời không chiều ý người, Tư Mã Hủ bắt đầu phái người ở trong đám người thăm dò tin tức của y, mà tất nhiên không tránh khỏi có người tham sống sợ chết khai ra y, vậy là y liền đơn độc bị dẫn lên tường thành.
Gặp y là một thiếu niên mặc long bào, sắc mặt cực kỳ âm u.
Tô Thái cố kéo tất cả dũng khí cả đời này ra muốn nói mấy lời khẳng khái hùng dũng chịu chết, nhưng ai biết thiếu niên kia lại chưa từng nhìn y cái nào, vào lúc đó đột nhiên há miệng, một luồng linh lực bàng bạc bao trùm cả tòa thành Kiến Nghiệp vào trong đó.
Sau đó, Tô Thái liền nhìn thấy cảnh tượng khủng bố khiến y cả đời khó quên.
Thân thể của tất cả mọi người đều vào lúc đó khô gầy, bọn họ như một quả cầu xì hơi, từ người sống chậm rãi biến thành từng bộ xương chẳng còn thừa lại chút máu thịt nào.
Mà cùng với lúc đó, trên người bọn họ bắt đầu tràn ra từng vệt huyết khí, tràn vào trong miệng đang mở lớn của thiếu niên kia.
Lúc đó, lời của Tô Thái vừa ra đến bên khóe miệng, cuối cùng không nói ra được.
Hai chân của y run rẩy, sau đó trước mắt tối đi, té xỉu ở trên đất.