Tô Trường An nói xong, linh lực tuôn ra ào ạt, mang theo sát ý.
Tô Trường An cầm chặt chuôi đao, nhìn Cổ Ninh chằm chằm.
Cổ Ninh sững sờ, như rất kinh ngạc không ngờ Tô Trường An lại nói ra những lời như vậy.
"Tô huynh sao lại nói như thế?" Cổ Ninh hỏi, mặt đầy khó hiểu.
"Ta là người thế nào, người Trường Môn không biết hay sao? Cổ Ninh ngươi không biết hay sao?" Tô Trường An lạnh lùng chất vấn: "Ta ở Tây Lương cố thủ Vĩnh Ninh quan, ngươi lại ở Trường Môn khi nhục cha ta, không phải ngươi nghĩ đao của ta chỉ chém được Man tử, không chém nổi tay sai triều đình là ngươi đó chứ?"
Tô Trường An xưa nay hiền lành, rất ít khi xung đột với ai.
Nhưng tính hắn cũng vô cùng cương liệt, con rắn có chỗ bảy tấc, rồng có vảy nghịch, Tô Trường An cũng vậy.
Hắn có thể mang xú danh, có thể chịu nhục, nhưng hắn không cho phép người ta bất kính với người trong lòng hắn, dù chỉ là một tí xíu, nhất là sau khi trải qua bao nhiêu biến cố và hi sinh ở Tây Lương, hắn càng trở nên vô cùng quý trọng những người bên người hắn.
Nên khi thấy cha mình bị khi nhục, hắn đã rừng rực sát ý.
Cổ Ninh kinh ngạc nhìn Dư, Đồng, nghiêm nghị hỏi: "Nói! Đã xảy ra chuyện gì?"
Dư, Đồng biến sắc, há miệng ra định nói, nhưng ngay lúc ấy, trong mắt Cổ Ninh có một ánh sáng lóe lên.
Mặt hai người đờ ra mấy giây, lời ra miệng cũng hoàn toàn thay đổi: "Dạ là chúng tiểu nhân tự chủ trương, bị ma quỷ ám ảnh, nên mới đi quấy nhiễu Tô lão gia, bọn tiểu nhân đáng chết! Bọn tiểu nhân đáng chết! Đại nhân tha mạng!" Hai người lại dập đầu với Tô Trường An.
Tô Trường An nhướng mày.
Dù hắn không nhìn thấy hắc mang lóe lên trong mắt Cổ Ninh, nhưng lời này của hai người Dư, Đồng đã hoàn toàn khác biệt với lời họ đã nói trước đó, làm hắn cảm thấy quái dị, nhưng không biết vấn đề ở chỗ nào.
"Trường Môn hiện giờ rất là bận rộn, ta lại bề bộn nhiều việc chính sự, nên không để ý tới chuyện Tô bá phụ, tạo cơ hội cho bọn tiểu nhân này thừa cơ lợi dụng, Cổ Ninh ở đây xin lỗi Tô huynh và Tô bá phụ.” Cổ Ninh nói, khom người xuống.
Nét mặt, cử chỉ, ngôn từ đều vô cùng vừa vặn, làm Tô Trường An không tìm ra được kẽ hở nào.
Tô Thái thấy chuyện xé ra to thì vô cùng lo lắng, chỉ ước gì chuyện trở nên bé đi, để thằng con xui xẻo của mình có thời gian thoát thân.
Ông vội bước lên, nói với Cổ Ninh: "Cổ Thái Thú, là thằng con nhà ta không hiểu chuyện, xin ngươi đừng trách, ta dẫn nó đi ngay.”
Trong lòng ông, lúc nào cũng tin tưởng Cổ Ninh. Cổ Ninh ngồi lên cái ghế Thái Thú này mới có mấy tháng, hồi trước đối với ông lúc nào cũng tất cung tất kính, thường xuyên sai người đến chăm sóc cho ông, mới chỉ một tháng nay mới xảy ra biến cố, khiến hai người Dư Đồng thừa cơ lợi dụng. Có lẽ, mọi chuyện đúng như Cổ Ninh nói, là gã sơ sẩy mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.
"Ừ.” Cổ Ninh nghe vậy thở phào, định nói ngày nào đó sẽ tới nhà xin lỗi Tô Thái vân vân, thì trong đầu gã, giọng nói của ác ma lại vang lên.
"Giết Tô Thái, ta giúp ngươi thành tựu Tinh Vẫn!"
Gã giật mình, lời nói đã ra tới miệng được nuốt ngược trở vào.
Giết Tô Thái!
Thành tựu Tinh Vẫn!
Giết Tô Thái!
Thành tựu Tinh Vẫn!
Gã biến sắc.
Cuối cùng, gã nói.
"Việc này là lỗi của ta, ta sẽ cho Tô huynh và Tô bá phụ một cái công đạo.” Tay gã bắn ra một tia sáng.
Hai cái đầu văng ra, thi thể hai người Dư, Đồng ngã xuống đất.
Tô Trường An cau mày, Tô Thái biến sắc.
Tô Trường An ở Tây Lương đã từng kinh qua chiến trường thê thảm, Tô Thái cũng là lão binh lão luyện sa trường, chuyện giết người đối với hai người chẳng có gì là ghê gớm, hai cái đầu này đương nhiên không đủ làm hai người run sợ, nhưng họ kinh ngạc, họ không ngờ Cổ Ninh lại có thể tàn nhẫn tới như thế.
Bởi vì Cổ Ninh là công tử Trường Môn, đối đãi với tất cả mọi người đều ôn nhuận như ngọc.
Dù gã có không thích, thì cũng không làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Cổ Ninh hôm nay, bộ dáng tuy vẫn là bộ dạng của năm đó, nụ cười vẫn ấm áp như tắm gió xuân, nhưng phong cách làm việc và khí tức loáng thoáng quanh người lại làm cho Tô Trường An cảm thấy cực không thoải mái.
"Tô huynh, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay ta sẽ thiết yến ở trong phủ, cùng huynh đốt đuốc nói chuyện suốt đêm, Tô huynh thấy sao?"
Tô Trường An hạ đao xuống, nhìn chằm chằm Cổ Ninh.
Cổ Ninh càng khác thường, hắn càng cảm thấy nghi ngờ, nhưng hai người Dư Đồng đã nhận là họ tự tung tự tác, Cổ Ninh cũng đã giết họ, cho hắn một cái công đạo, hắn đương nhiên không thể nói được thêm gì, nếu không người ta sẽ bảo Tô Trường An là người quá đáng.
Tô Trường An do dự, rồi gật đầu.
"Tốt! Đến giờ Dậu, Trường An nhất định đến phó ước.” Nói xong, hắn quay người, bỏ đi.
Cổ Ninh híp mắt nhìn theo cha con Tô Trường An dần khuất, nụ cười trên mặt dần tắt, đôi mắt trở nên phiền muộn.
"Cổ Ninh đã không còn là Cổ Ninh năm đó, Tô huynh cũng không còn là Tô huynh của năm đó nữa.”
"Tất cả chúng ta đều đã thay đổi.”
Gã thì thào, thở dài, quay người đi vào trong phủ.
Bóng dáng gã dần chìm vào trong bóng tối của phủ, đầy tịch liêu và cô đơn.
---o0o---