Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bí mật trên người nàng, với khả năng quan sát kinh người của Chu Tuấn Dương hắn không thể nào không phát hiện ra. Nhưng vì hắn tôn trọng nàng nên trước nay chưa từng truy xét dò hỏi gì. Có lúc còn cố ý vô ý giúp nàng che giấu, việc này khiến nàng rất cảm động.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu nàng chấp nhận hắn nhỉ? Đương nhiên, Chu Tuấn Dương bộc lộ ra sự chung tình cũng là nguyên nhân lớn nhất phá vợ sự phòng bị trong lòng nàng.

“Nha đầu, sao nàng nhanh quên vậy? Hai năm trước nàng nói chờ nàng mười sáu tuổi gia có thể đến hỏi cưới! Gia nghĩ rồi, đính hôn trước, chờ đủ loại nghi lễ rước dâu rườm rà hoàn thành khi đó nàng cũng đã đến mười tám rồi, đến lúc đó có thể thành thân được rồi…” Nói đến đây Chu Tuấn Dương giống như đã mặc sẵn hồng y để rước dâu vậy, mặt mày hớn hở khiến gương mặt tuấn tú của hắn càng quyến rũ hơn.

Dư Tiểu Thảo bị đôi mắt phượng cười vui vẻ kia làm tim đập thình thịch, nàng mỉm cười xấu xa, cố ý ra vẻ không biết gì nói: “Cái gì? Ta có nói vậy sao? Không thể nào, nhất định là huynh bịa đặt rồi. Huynh đúng là sói hoang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ mà!”

Chu Tuấn Dương híp mắt, cười như không cười nhìn nàng, hắn tiến lên phía trước hai bước, giọng than nhẹ động lòng người: “Ồ? Không nhớ sao? Có cần gia giúp nàng nhớ lại không?”

“Không... không cần!” Gương mặt tuấn tú hớp hồn người ở gần ngay trước mặt, Tiểu Thảo lùi lại hai bước, cảm giác miệng mình có hơi khô mà không nhịn được nuốt nước miếng! Sắc đẹp giết người đúng là không sai chút nào!

Nhưng Chu Tuấn Dương lại không định bỏ qua cơ hội hiếm có này, càng không định bỏ qua cho tiểu nha đầu luôn luôn khiêu khích hắn này. Giọng nói của hắn càng trầm hơn, lại thêm mấy phần dụ dỗ: “Nhưng mà, sói hoang đói rồi, muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ thì phải làm sao bây giờ?”

“Cô bé quàng khăn đỏ từ chối!” Hình như Dư Tiểu Thảo nhớ đến điều gì, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giống như ráng chiều, cái lưỡi nhỏ hồng phấn không nhịn được liếm liếm môi.

Yết hầu Chu Tuấn Dương giật giật, nội tâm giống như cỏ khô được tưới dầu vậy, bốc cháy hừng hực, hắn khẽ than nhẹ: “Là nàng dụ dỗ ta...”

Dư Tiểu Thảo chỉ cảm thấy bên eo bị bàn tay nào đó kéo lại gần, cơ thể nhỏ bé của nàng cũng không tự chủ được mà thuận theo lực kéo dán sát vào người hắn. Nàng trợn to hai mắt, chỉ thấy trước mắt có một bóng mờ xuất hiện, ngay sau đó, một đôi môi mềm mại nóng bỏng hôn lên môi nàng. Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt nàng khiến hai gò má nàng đỏ hồng, đôi mắt trong suốt sáng ngời xấu hổ nhìn đôi mắt phượng khép hờ trước mặt.

“Nhắm mắt lại...” Độ ấm trên môi dời đi trong chốc lát, đôi mắt phượng mang theo ý cười kia khiến linh hồn nàng rung động. Nàng không kìm lòng được khép mắt lại, các giác quan trong cơ thể lập tức trở nên nhạy cảm hơn.Đôi môi hồng nhuận bị đầu lưỡi linh hoạt tách ra, cái lưỡi kia linh hoạt đảo trong miệng nàng, tỉ mỉ dò xét toàn khoang miệng, gắn bó dây dưa với lưỡi nàng, ngực truyền đến cảm giác mềm ngứa khiến đầu óc Tiểu Thảo trống rỗng.

Mút vào, quấn lấy, gặm cắn... hai người răng môi quấn quýt, hai thân hình như hợp lại làm một. Hai bàn tay to ấm áp khẽ vuốt ve eo và lưng nàng khiến nàng vì thế mà nhũn người mềm chân.Đang lúc hai người hôn nhau say đắm đến quên mình thì đột nhiên một cái mặt ngựa xuất hiện trước mặt hai người. Hơi thở nóng nảy của nó phun lên mặt hai người. Chu Tuấn Dương vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt ngựa đen thui, suýt chút nữa không nhịn được tung một chưởng đánh bay con ngựa đỏ này ra!

Hóa ra Tiểu Hồng thấy chủ nhân đã lâu không gặp bị chủ nhân của Cuồng Phong chiếm đoạt thì vô cùng khó chịu, cố ý chạy đến tranh sủng! Tiểu Thảo cuối cùng cũng khôi phục thần trí, dưới ánh mắt trong veo tò mò của ngựa yêu, nàng đỏ bừng mặt, vội vàng lùi về sau mấy bước, ôm cổ Tiểu Hồng vùi mặt vào trong đó.

Ngựa con cũng không chịu yếu thế chen vào đó, dụi dụi cái đầu nhỏ đáng yêu vào ngực Tiểu Thảo... mùi hương trên người chủ nhân của mẹ nó thật thoải mái, thật muốn liếm một cái!

Cảm giác đứt đoạn, Chu Tuấn Dương bị hai con ngựa này phá đám thì thở dài trong lòng, sau đó trừng mắt nhìn ngựa yêu của mình. Đúng là vô dụng, ngay cả vợ mình cũng không kìm chân được! Phá hỏng chuyện tốt của gia, sau này đổi thức ăn của ngươi thành thức ăn thường!

Cuồng Phong cảm thấy rất oan ức: Nó cũng rất oan được không? Không nhìn thấy đầu nó bị vợ nó cắn chảy đầu máu sao? Cái tai xinh đẹp cũng bị thương, chủ nhân không những không thương nó lại còn trừng nó, có còn chừa đường sống cho nó không đây?

Chu Tuấn Dương chăm chú nhìn vợ mình đang dịu dàng vuốt lông ngựa con, cả người chìm trong ánh mặt trời ấm áp, vừa có vẻ lười biếng lại vừa thích thú, mắt hạnh tỏa sáng hơi híp lại, đôi môi bị hắn hôn mỉm cười tinh nghịch, làn da trắng trẻo được ánh mặt trời bao phủ lại càng trắng hơn. Tuy vợ hắn không phải người đẹp nhất nhưng lại khiến hắn càng ngắm càng yêu, sự rung động trong lòng ngày một sâu hơn.

“Lưu thống lĩnh nói trong thảo nguyên này có một đàn ngựa hoang, trong đó có mấy con thiên lý lương câu cũng coi như hiếm có, có muốn mau chóng đến xem không?” Chu Tuấn Dương rất quý trọng cơ hội được ở một mình với nàng, định để nàng trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên. Đương nhiên, nếu nàng có thể cưỡi chung một ngựa với hắn thì hắn sẽ càng vui vẻ.Đàn ngựa hoang? Lời đề nghị của hắn thực sự khơi gợi hứng thú của nàng. Ngay lúc nàng xoay người muốn nhảy lên lưng ngựa trắng thì phát hiện quần áo phía sau bị kéo lấy, vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Tiểu Hồng tủi thân nhìn nàng giống như muốn nói: Chủ nhân, người không cần Tiểu Hồng nữa sao? Sau đó còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn ngựa trắng: Chủ nhân của ta, ngươi mau cút ngay!

“Ngươi mới sinh con không bao lâu, thân thể đã khôi phục rồi sao?” Dư Tiểu Thảo sờ mặt Tiểu Hồng, quan tâm hỏi.

Tiểu Hồng vòng vo mấy bước trước mặt nàng rồi mau chóng trở về, ý tứ rất rõ ràng: Chủ nhân, Tiểu Hồng rất khỏe mạnh, cùng nhau rong ruổi đi!

Tiểu Thảo cởi yên ngựa xuống từ trên lưng ngựa trắng rồi lắp lên lưng Tiểu Hồng. Đột nhiên nàng thấy con ngựa con ngơ ngác nhìn nàng thì không đành lòng nói: “Tiểu Hồng, ngựa con còn nhỏ, ngươi không muốn ở lại cùng nó sao?”

Tiểu Hồng thở phì phì, liếc nhìn ngựa con một cái rồi quay mặt đi, giả vờ như không thấy. Ngựa con thì lại không lưu luyến ngựa mẹ, mà nó không muốn Tiểu Thảo đi. Bình thường ngoài lúc giành ăn với nó ra, Tiểu Hồng rất ít khi ở cạnh nó, thái độ lạnh nhạt của Tiểu Hồng cũng ảnh hưởng đến thái độ của nó đối với Tiểu Hồng. Đừng nghĩ ngựa con còn nhỏ chứ nó rất độc lập!

Tiểu Thảo xoay người, đút cho ngựa con một viên đường, sờ cổ nó nhẹ giọng an ủi: “Ngươi tự chơi nhé, chúng ta sẽ mau chóng trở về. Đến lúc về sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi!”

Nàng không để ý dùng chiêu dụ dỗ bạn nhỏ Phòng Lân Lân ra áp dụng với ngựa con. Nhưng mà vừa khéo lại có tác dụng, ngựa con vừa nghe đến “ăn ngon” thì lập tức không dính người nữa. Sau đó nó vẫn ngoan ngoãn nhìn hai người phi ngựa đi xa mới ung dung đi dạo không mục đích trong thảo nguyên. Thỉnh thoảng có dừng lại chọn một gốc cỏ non gặm một cái rồi lại chê bai nhổ ra - nó muốn giữ bụng chờ chủ nhân của mẹ mang đồ ăn ngon về!

Hai người cưỡi ngựa phóng như bay trên thảo nguyện rộng lớn, hưởng thụ cảm giác chạy băng băng. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi phạm vị của lòng chảo đến một gò núi nhỏ, đi đến một thung lũng rậm rạp. Khí hậu trong đó khá giống với khí hậu trong trụ sở bí mật của Tiểu Thảo ở Tây Sơn, dòng suối trong veo chảy róc rách, cỏ xanh mơn mởn chưa cao đến đầu gối. Thỉnh thoảng có một con sóc hoặc thỏ hoang bị tiếng vó ngựa dọa sợ, hoảng hốt chật vật chạy tán loạn bên cạnh chân ngựa.

“Huynh nói đàn ngựa hoang đang ở trong sơn cốc này? Chúng nó cũng biết chọn nơi ở thật đó!” Dư Tiểu Thảo ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa, tầm mắt hoàn toàn bị một màu xanh bao phủ, tâm trạng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

“Nên mới nói giác quan của động vật là nhạy bén nhất!” Chu Tuấn Dương phụ họa, hắn chỉ tay về một hướng nói “Nghe nói bầy ngựa hoang từng đi qua nơi đó, nếu như hôm nay may mắn có lẽ chúng ta sẽ gặp phải!”

Dư Tiểu Thảo đột nhiên tặc lưỡi cười gian sau đó mơ mộng hão huyền nói: “Con đầu đàn của đàn ngựa hoang này hẳn là ngựa đực nhỉ? Huynh nói xem nếu chúng ta để Tiểu Hồng dùng mỹ nhân kế thì có thể nào dẫn con đầu đàn đó đến không?”

“Chuyện này…” Chu Tuấn Dương cũng không biết nói sao, nhưng mà cái tên da mặt dày không biết xấu hổ này cũng nhanh chóng cười tươi như khổng tước xòe đuôi, nghiêm túc vuốt cằm nói “Nếu như đổi lại là gia, nàng ra tay gia nhất định sẽ ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ bị nàng dụ dỗ!”

Tiểu Thảo mắng hắn: “Da mặt dày, không biết xấu hổ!”

“Nhưng mà nghe người chăn ngựa trên thảo nguyên nói đúng là từng có chuyện một con ngựa hoang động dục chui vào trong bầy ngựa giao phối với một con ngựa cái, để lại đời sau cũng không tệ!”

Cuồng Phong nghe vậy thì không vui hí lên: Các ngươi dám để vợ của ta đi dụ dỗ con ngựa khác, các ngươi có còn là chủ nhân không thế? Ta phản đối, cật lực phản đối!

Chu Tuấn Dương trấn an ngựa yêu của mình, dẫn đầu phóng vào trong sơn cốc. Không cần Tiểu Thảo thúc giục Tiểu Hồng cũng theo sát phía sau.

Rõ ràng là hôm nay hai người khá may mắn, không lâu sau ở xa xa xuất hiện một đàn ngựa đang cúi đầu gặm cỏ xanh. Đàn ngựa hoang này có khoảng ba mươi bốn mươi con, cũng được tính là đàn ngựa hoang có quy mô khá lớn.

“Ồ! Con ngựa trắng kia đẹp thật đó, nhìn qua còn vượt trội hơn cả Đạp Tuyết của ta nữa!” Dư Tiểu Thảo tinh mắt, chỉ vào con ngựa hoang lông trắng như tuyết không có một cọng lông khác màu nào, không kìm lòng được khen ngợi.

Tuy nàng không hiểu gì về ngựa, nhưng mỗi một bộ phận trên người con ngựa trắng trước mặt này đều rất cân xứng rất hài hòa, từng đường cong cơ bắp đều rất đẹp, rất cuốn hút.

“Con ngựa nàng nói chính là con đầu đàn! Không tin thì nàng nhìn đi!” Chu Tuấn Dương đột nhiên thét dài một tiếng vang vọng khắp sơn cốc.

Con ngựa trắng đó lập tức ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên trời hí một tiếng dài vang khắp sơn cốc. Đáp lại tiếng hí này, những con ngựa ở xung quanh đều lao đến một hướng như thủy triều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500...
TL4
Thiên Long 4/215 Tháng mười hai, 2022 10:45
Hết chương 500
BÌNH LUẬN FACEBOOK